Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1776
ĐÁNH BỪA GIỮ ĐƯỢC MẠNG
An Viễn Đạo rất kích động, dễ nhận thấy là anh ta đã bị đả kích.
Nhiếp Nhiên vội vàng giơ tay ra ấn An Viễn
Đạo đang kích động xuống: “Không lừa thầy, có ai lừa thầy đâu chứ, sĩ quan huấn luyện Quý thật sự không biết tôi đã bình an quay về. Thầy quen biết thầy ấy lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu tính thầy ấy à!”
“Trước kia tôi hiểu thật, nhưng từ sau khi anh ta ở cạnh cô thì tôi không hiểu nữa!”
An Viễn Đạo hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống sofa, ngay cả Lý Tông Dũng ở đây anh ta cũng không quan tâm đến, rõ ràng là tức giận lắm rồi: “Còn nói cái gì mà
không lừa tôi, câu vừa rồi tôi nghe rõ lắm!
Đừng nghĩ tôi bị điếc!”
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy anh ta tức giận đến nỗi lẩm bẩm không ngừng thế này, cô thấy rất buồn cười: “Ai bảo thầy bị điếc, là thầy không hiểu rồi nói chúng tôi lừa thầy. Thầy ấy thật sự không biết tôi trở lại, nhưng mà trước đó tôi và thầy ấy đã hẹn nhau là vào ngày thứ bảy, cho dù như thế nào cũng phải kéo thầy về, để thầy chứng kiến thành quả huấn luyện của tôi trong khoảng thời gian này. Sau đó lúc dã ngoại sinh tồn xuất hiện hỏa hoạn, chứng kiến thành quả huấn luyện lại biến thành cứu người.”
Cô rất có lòng tin với huấn luyện dã ngoại sinh tồn bảy ngày của mình, cho nên đã nói với Quý Chính Hổ rồi, nếu như cô không gửi tín hiệu thì hết ngày thứ bảy lúc qua đón cô thì tiện thể lựa An Viễn Đạo tới, vậy có thể để anh ta về sớm hơn một chút.
An Viễn Đạo bán tín bán nghi cau mày nhìn cô rồi lại nhìn Quý Chính Hổ.
“Có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thầy nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của thầy ấy đi, đâu có giống người biết lừa người khác.” Nhiếp Nhiên mượn cơ hội khuyên giải An Viễn Đạo để châm chọc
Quý Chính Hổ.
Quý Chính Hồ nhíu mày lại, nhưng không lên tiếng.
Lúc này An Viễn Đạo hơi giãn đôi môi mím chặt ra một chút, nhưng vẫn kiêu ngạo hếch cằm lên, nói: “Nếu xảy ra hỏa hoạn, nghĩa là cô chưa hoàn thành nhiệm vụ tôi đưa cô, vậy tôi đi trước đây.”
Sau đó anh ta định đứng lên.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu dễ để cho anh ta đi như vậy, con cá tới tay mà không làm thịt thì không phải là phong cách của
Nhiếp Nhiên.
Cô ấn An Viễn Đạo xuống sofa: “Ai nói tôi chưa hoàn thành?”
An Viễn Đạo ngẩn ra, tỏ vẻ không tin: “Cô hoàn thành rồi? Trận hỏa hoạn lớn như thế, đường đi đều bị chặn hết, cô hoàn thành kiểu gì? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng lừa tôi! Quý Chính Hổ đã cho tôi xem con đường kia rồi, đi bộ qua đó ít nhất phải mất năm sáu ngày, làm sao cô có thể dùng bảy ngày để đi rồi về được?” Anh ta khiển trách: “Là quân nhân chưa hoàn thành nhiệm vụ mà còn nói dối, tội càng nặng thêm!”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Tôi biết ngay thầy sẽ nói thế mà. Nhưng tôi không nói dối, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thật.”
“Hừ! Không thể nào! Tôi quen thuộc nơi đó hơn cô nhiều, nhắm mắt lại cũng biết đó là đâu. Nếu đi con đường kia, chắc chắn không thể nhanh chóng trở lại thế này được.” An Viễn Đạo hừ lạnh, tự tin nói.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh ta, bể cốc trà lên nhấp khẽ một ngụm, khoan thai nói: “Ai nói với thầy là tôi đi con đường kia?”
Quý Chính Hổ và An Viễn Đạo nhìn cô, kinh ngạc hỏi: “Cô không đi con đường kia?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Không.”
“Vậy cô đi đường nào?” Lần này, Quý Chính
Hổ hỏi trước.
Nhiếp Nhiên lấy tấm bản đồ ra khỏi ngực, chỉ một con đường trong đó: “Đây, đường này.”
Hai người cúi đầu nhìn bản đồ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cô đi đường này? Cô điên rồi à?!”
Đúng như An Viễn Đạo nói, anh ta hiểu rất rõ khu vực này. Nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn, nơi nào là đường tắt, nơi nào
là đường vàng, chỉ cần nhìn qua là anh ta biết ngay.
Mà con đường Nhiếp Nhiên chỉ đúng là một con đường tắt, khả năng này giải thích được việc tại sao cô có thể đi lại trong bảy ngày
Song con đường tắt này vô cùng nguy hiểm, vì nó dựa sát vào vách núi hút gió.
Nếu là lúc bình thường, cẩn thận một chút cũng không có gì. Nhưng bây giờ thời tiết rất xấu, lúc đi qua vách núi kia, ngộ nhỡ gió lớn làm mất thăng bằng, thế thì sẽ ngã xuống mà chết!
Rõ ràng là đang lấy mạng mình ra đùa.
“Cô chê mạng mình quá dài, chỉ mong chết sớm thôi đúng không?” An Viễn Đạo chỉ muốn chọc vào trán cô một cái.
“SĨ quan huấn luyện An nói sai rồi, tôi vì sống nên mới đi con đường này, nếu đi con đường sĩ quan huấn luyện Quý bảo, mới là chê mạng lớn đấy.” Nhiếp Nhiên vui vẻ
ngồi thẳng người lên, nói với bọn họ: “Khi ấy tôi mất ba ngày tới điểm đích, vừa vặn tránh được khu vực cháy lớn kia, vốn dĩ muốn gửi đạn tín hiệu để sĩ quan huấn luyện Quý tới đón tôi, nhưng sau đó lửa lan đến, để tránh nó tôi chỉ có thể rời đi ngay, đến khi tránh được lửa rồi thì tôi tự đi qua đây, không muốn dùng tài nguyên của đơn vị.”
Lúc này Lý Tông Dũng cười ha ha: “Không ngờ sự liều mạng của cô lại cứu mạng cô.”