Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1773
MẤT LIÊN LẠC
Không biết có phải ông trời cố tình gây chướng ngại cho Nhiếp Nhiên không mà thời tiết vẫn cứ ác liệt, sấm nổ rền vang, sắc trời đen sì giống như ban đêm, gió rét thổi mạnh đến nỗi không mở nổi mắt.
Lúc những người đó biết Nhiếp Nhiên mất liên lạc ở trong núi, vẻ mặt ai cũng nặng nề, trong lòng càng thêm lo lắng. Bây giờ nhìn thời tiết tệ hại ngoài cửa sổ, chỉ muốn đi ra ngoài tìm kiếm ngay. Trời mới biết, dưới tình hình này, một mình Nhiếp Nhiên sẽ làm thế nào. ( )
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời đã hoàn toàn đen sì.
Bữa tối, người lớp 6 ngồi ở trong phòng ăn nhưng không ai buồn động đũa.
Ngoài cửa sổ gió rít lên, đập vào cửa kính.
Lúc này cũng có một người mang vẻ mặt nặng nề như vậy, chính là Lý Tông Dũng trong phòng làm việc.
Điện thoại gần như đã gọi đến cháy máy nhưng mãi mà không có được tin tức của
Nhiếp Nhiên. Đến chín mười giờ tối, cuối cùng cũng có tin tức nói là nhân viên phòng cháy chữa cháy đã khống chế được thể lửa khiến Lý Tông Dũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần khống chế được thế lửa thì sẽ có thể phái người đi tìm kiếm cứu Nhiếp
Nhiên ngay trong đêm.
Ông nhanh chóng ra lệnh cho hai đội đang sẵn sàng đợi lệnh lên núi tìm người.
Nhưng tìm kiếm đến rạng sáng thì ông lại nhận được tin tức mới nhất là thể lửa lại theo gió lớn bùng lên ở một chỗ khác, còn lớn hơn trận lúc trước.
Người đi tìm kiếm cứu người không thể không rút lui.
Cứ lặp đi lặp lại thế này khiến Lý Tông
Dũng vô cùng sốt ruột.
Nhưng sau đó một câu nói của Quý Chính
Hổ lại khiến Lý Tông Dũng chỉ muốn ném cái điện thoại trong tay đi.
“Không tìm được? Là cậu đưa người vào đó, bây giờ cậu lại nói với tôi là cậu không tìm được?!” Lý Tông Dũng tức giận khiển trách Quý Chính Hổ trong điện thoại.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ cũng nặng nề, anh ta trầm giọng trả lời: “Nhân viên phòng cháy chữa cháy đang dập lửa, nhưng thế lửa quá lớn, tạm thời không thể nào khống chế được, khói đen dày đặc khiến máy bay trực thăng cũng không thể tìm được người.”
“Bảo bọn họ phải dập được lửa bằng mọi giá, phải tất cả người lên cho tôi! Cần phải nhanh chóng khống chế thế lửa!” Lý Tông
Dũng lớn tiếng ra lệnh, sau đó cúp mạnh điện thoại.
Ngoài cửa sổ, gió vẫn điên cuồng gào thét, sắc mặt ông u ám giống như thời tiết bên ngoài.
Lúc này Lý Tông Dũng vui mừng vì may mà bây giờ thằng nhóc kia không có ở đơn vị, nếu không anh sẽ lật trời lên mất. Đến bây giờ ông vẫn còn nhớ lần huấn luyện dã ngoại sinh tồn lúc trước, Nhiếp Nhiên vừa mất liên lạc, anh đã điên như thế nào. 2
Ngộ nhỡ Nhiếp Nhiên thật sự có chuyện gì…
Càng nghĩ trong lòng Lý Tông Dũng càng phiền não, ông lập tức gọi điện thoại, mượn cả binh lính của đơn vị bên cạnh đi dập lửa. Cuối cùng dưới sức người đông đảo, ngọn lửa cũng đã được dập tắt. Nhưng mãi vẫn không tìm được bóng dáng Nhiếp
Nhiên đâu.
Sau khi tìm ba ngày, Lý Tông Dũng không nén nổi tức giận nữa, ông đập bàn chất vấn Quý Chính Hổ: “Đã ba ngày rồi, tại sao các cậu vẫn còn chưa tìm được người cho tôi!”
Quý Chính Hổ đứng thẳng ở trước bàn, dập lửa ba ngày liên tục khiến vẻ mặt anh ta đã tiều tụy, “Bây giờ ở trong núi có rất nhiều chỗ bị lửa đốt ngổn ngang, nhiều cây cối đổ xuống cản trở nhiều lối đi, chỉ có thể nghĩ cách tìm đường vòng thôi.”
Lý Tông Dũng lại đập bàn một cái, “Cái gì mà tìm đường vòng, nếu như cô ấy đi theo đường cậu đưa thì các cậu phải tìm đi tìm lại trên con đường này cho tôi!”
“Bây giờ con đường kia bị cháy rất nặng, không phải người quen đường đi vào, chỉ sợ chưa chắc đã có thể đi ra.” Quý Chính
Hổ khó xử nhíu mày lại.
Lý Tông Dũng lạnh lùng nói: “Vậy thì tìm người biết đường đi vào cho tôi!”
Quý Chính Hổ do dự mấy giây, sau đó tiếp tục nói: “Khu vực đó là nơi lớp 1 thường xuyên đến huấn luyện, có lẽ sĩ quan huấn luyện An nắm rõ nơi đó nhất.”
“Sĩ quan huấn luyện An?” Lý Tông Dũng nhướng mày lên, sau đó lập tức phân phó:
“Cậu đích thân qua bên kia một chuyến, mời cậu ấy qua tìm người cùng.”
“Rõ, tôi đi ngay đây!” Quý Chính Hổ nhanh chóng rời đi.
“Con nhỏ này… sao số cứ đen đủi thế không biết…” Lý Tông Dũng day trán thấp giọng than thở.
Lúc sát hạch mùa hè thì rạn xương vào bệnh viện, bây giờ sát hạch mùa đông còn chưa bắt đầu, chỉ đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại thôi mà cũng có thể gặp phải loại thời tiết quái quỷ này.
Thật không biết là số cô không hợp làm quân nhân hay là số gian nan vất vả nữa.
Lý Tông Dũng day trán, phiền não trong lòng.
Cô không thể có chuyện gì được, nếu không ông phải ăn nói thế nào với thằng nhóc kia đây!
Lúc ông đang trông đợi thì cái điện thoại trong ngăn kéo bỗng rung lên.
Lý Tông Dũng thở dài, đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Ông lấy điện thoại ra, nhìn con số quen thuộc trên màn hình, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng. Vừa mới ấn nút nghe, ông đã nghe thấy giọng nói lo lắng bất an của Hoắc Hoành vang ở đầu bên kia, “Cô ấy đâu?”