Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1772
CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN – MẤT LIÊN LẠC?!
“Nhớ kĩ, nhất định không được cậy mạnh, không chịu được thì nhất định phải bắn đạn tín hiệu.” Quý Chính Hổ cứ cảm thấy không yên tâm, anh ta xuống xe nói với bóng lưng Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cười khoát tay,
“Yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
Sau đó cô đi vào trong rừng cây.
Quý Chính Hổ thấy cô không do dự đi vào trong, chỉ có thể đứng im tại chỗ.
Bảy ngày.
Bảy ngày tới cô không có nước uống, đồ ăn, mồi lửa, thật sự có thể chịu đựng một mình mà sống sao?
Trước kia huấn luyện dã ngoại mặc dù cho ít đồ, nhưng dù sao cũng mang theo lương khô là thứ cơ bản nhất, còn lần này cô không có gì cả, chỉ có một con dao quân dụng, nhìn thôi cũng đã thấy lo lắng rồi.
Quý Chính Hổ đứng ở đó cho đến khi
Nhiếp Nhiên hoàn toàn biến mất ở trong rừng cây, anh ta mới lên xe, quay trở về.
Đến khi trở lại đơn vị, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là đến phòng làm việc của Lý
Tông Dũng.
“Đưa cô ấy qua đó rồi à?”
Lần huấn luyện này Quý Chính Hổ đưa
Nhiếp Nhiên ra ngoài được là vì có mệnh lệnh của Lý Tông Dũng. Lúc trở về đã có điện thoại thông báo trước, ông chỉ hỏi cho có thôi.
Quý Chính Hổ trả lời Lý Tông Dũng đang bận rộn: “Vâng.
Lý Tông Dũng để bút xuống, ngẩng đầu lên ừ một tiếng, “Lúc nào cũng phải chú ý bên đó, địa hình ở đó không được tốt lắm, cô ấy đi một mình vẫn rất nguy hiểm.”
“Rõ!”
Sau đó ông lại dặn dò một lúc rồi Quý
Chính Hổ mới rời khỏi phòng làm việc, đi xuống tầng huấn luyện các binh lính lớp 6.
Mà Nhiếp Nhiên thì tiến vào cánh rừng hoang sâu hun hút kia, tìm một chỗ cẩn thận nghiên cứu đường đi trên bản đồ, đợi đến khi hoàn toàn nắm rõ rồi, cô mới cất bản đồ vào trong túi áo, tiếp tục lên đường.
Gió lạnh gào thét, sắc trời càng lúc càng u ám hơn, bóng người mặc đồ rằn ri nhỏ bé kia nhanh chóng đi từng bước về phía trước trong rừng cây rậm rạp.
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần bắt đầu tối đi.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời, tính toán thời gian, quyết định phải nhanh
chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi sạch sẽ, sau đó đốt lửa mới được. Nếu không sau khi trời tối, cô sẽ không làm được gì cả, phải chịu cả đêm gió rét ở cái nơi rừng sâu núi thẳm mênh mông không một bóng người này.
May mà cho dù là kiếp trước hay kiếp này cô cũng đã trải qua không ít lần khảo nghiệm dã ngoại sinh tồn, đối với cô mà nói thì nhóm lửa, bắt cá, tìm chỗ sạch sẽ rất đơn giản.
Cho dù không bắt được cá, không tìm được đồ ăn, nhịn đói một hai bữa cô cũng chịu được, không phải là vấn đề gì quá lớn.
Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là…
Thời tiết.
Hai ngày đầu cô vẫn cảm thấy không có gì, nhưng đến ngày thứ ba cô đã cảm nhận được rõ ràng gió càng lúc càng lớn, buổi tối gần như không thể đốt lửa. Không nhóm được lửa đồng nghĩa với việc không thể ăn, không thể sưởi ấm, và không thể ngủ.
Trời rất lạnh, ngủ vậy hôm sau có lẽ sẽ bị sốt.
Nhưng dưới tình hình này, hình như ông trời vẫn cảm thấy không đủ, thời tiết càng lúc càng tệ hơn, giống như lúc nào cũng chuẩn bị mưa to.
Nhiếp Nhiên không biết là nên tiến về phía trước hay là nên tìm chỗ tránh mưa. Cô đứng ở dưới chân núi, dựng cổ áo lên, kéo thấp vành mũ xuống, quấn kín mít chỉ lộ hai con mắt ra ngoài. Dưới cái thời tiết khó chịu này, cộng thêm đang là mùa đông, gió rét giống y như những cây kim nhỏ chui vào trong kẽ hở quần áo của cô khiến cô run lẩy bẩy.
Cô đứng ở chỗ khuất gió, cố gắng xác định vị trí của mình, sau đó xác định phương hướng, lại đi về phía trước.
Gió gào thét thổi qua.
Cùng lúc này, Quý Chính Hổ đứng ở trên sân huấn luyện nhìn tầng mây đen ngòm cuồn cuộn ở phía xa, trên mặt lộ ra sự bất
an.
Trận mưa lớn này mà trút xuống, không biết có làm chậm trễ tiến trình của Nhiếp
Nhiên không. Nhưng điều khiến anh ta không ngờ là mưa còn chưa rơi xuống thì sấm sét đã xuất hiện.
Ầm ầm! Mấy tiếng sấm lớn vang lên. Bầu trời đen sì giống như ban đêm, những tia chớp sáng như ban ngày kia lại khiến người ta kinh hãi. Binh lính vẫn còn đang huấn luyện, thấy sấm sét dữ dội ở chân trời cũng phải run rẩy.
Sét đánh xuống trúng một thân cây, ánh lửa cộng thêm gió lớn thổi qua vù vù, chỉ trong chớp mắt đã có khói dày cuồn cuộn bốc lên bên khe núi.
Khe núi kia là nơi bọn họ chuyên dùng để huấn luyện, có lính gác chuyên canh gác ở đó, vì vậy Quý Chính Hổ nhận được điện thoại của bên kia ngay.
“Sĩ quan huấn luyện Quý, sét đánh trúng cây, bây giờ trong núi đã cháy rồi! Thế lửa
“Sao thế?” Lý Tông Dũng không vui, nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy gương mặt nghiêm túc của Quý Chính Hổ, ông ngẩn ra, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Quý Chính Hổ nghiêm túc nói: “Khu vực bên kia bị sét đánh trúng, xuất hiện hỏa hoạn trên diện tích lớn!”
“Hỏa hoạn?”
Quý Chính Hổ gật đầu, “Vâng!”
“Vậy mau chóng điều động đội phòng cháy chữa cháy đi!” Lý Tông Dũng lo lắng ra lệnh.
Quý Chính Hổ bất an nói: “Đội phòng cháy chữa cháy đã lên đường rồi, nhưng đến giờ
Nhiếp Nhiên vẫn chưa gửi đạn tín hiệu cầu cứu.”
“Cô ấy vẫn ở bên trong?!” Lý Tông Dũng ngây ngẩn cả người, qua hai ba giây sau ông mới dịu đi, khoát tay nói: “Không đâu không đâu, ngọn núi này lớn như vậy, chưa chắc cô ấy đã bị ảnh hưởng.”
Lý Tông Dũng thấy cô là người thông minh, sẽ không để cho mình rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm. Nhưng không ngờ Quý
Chính Hổ lại nói một câu phá vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của ông, “Nhưng theo đường đi trên bản đồ tôi đưa cho cô ấy, nếu cô ấy muốn đi đến điểm cuối, nhất định phải đi qua khu vực kia.”
Lý Tông Dũng cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Ông hít sâu một hơi rồi quát lên: “Vậy cậu còn đứng ở chỗ này làm gì, lập tức liên lạc với cô ấy cho tôi!”
Quý Chính Hổ lộ vẻ khó xử, “Lần này trừ một con dao quân dụng, một tấm bản đồ và hai viên đạn tín hiệu ra, cô ấy không mang theo gì nữa.”
Nghĩa là Nhiếp Nhiên không bắn đạn tín hiệu thì bọn họ sẽ không thể nào xác định được vị trí của cô.
“Không… không liên lạc được? Không phải tôi bảo cậu để ý cô ấy à?” Lý Tông Dũng tức giận đập bàn.
Quý Chính Hổ cúi đầu, không nói câu nào.
“Cậu còn đứng ngay ra đó làm gì, lập tức phái máy bay trực thăng đi tìm cho tôi!”
“Rõ!” Quý Chính Hổ nhận được mệnh lệnh rồi định đi ra ngoài.
Ầm ầm ầm! Đúng lúc này một tiếng sấm lại vang lên khiến Lý Tông Dũng tỉnh táo lại, ông gọi Quý Chính Hổ, “Không không không, tạm thời đừng phái máy bay trực thăng, phái một nhóm người giúp bến phòng cháy chữa cháy khống chế thể lửa đã, sau đó lại phái một nhóm người vào núi tìm kiếm Nhiếp Nhiên.”
Bây giờ sấm sét lớn thế này, nếu phái máy bay trực thăng đi thì thật sự quá nguy hiểm.
Mạng của Nhiếp Nhiên là mạng, nhưng mạng của phi công cũng là mạng, ông không thể làm thế được.
Quý Chính Hổ chạy như bay xuống dưới, phân phó theo mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng.
Người lớp 1 và lớp 2 nhận được tin tức, lập tức đi xe đến ngọn núi kia để cứu hỏa.
Lớp 3 và lớp 4 thì ở tại chỗ đợi lệnh, sẵn sàng đi lên tìm kiếm.
Vậy là nhất thời, vì Nhiếp Nhiên mất liên lạc một cách khó hiểu mà cả đơn vị dự bị rơi vào trong bầu không khí căng thẳng và bất an.