Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1767
KHÔNG PHẢI CÙNG MỘT KIỂU NGƯỜI
Mấy ngày huấn luyện tiếp theo, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi một tiếng sau khi ăn cơm xong, những thời gian khác cô đều huấn luyện, mà Quý
Chính Hổ thì lúc nào cũng đi cùng cô.
Mọi người cảm thấy rất khó tin. Bởi vì nghiêm túc, cứng nhắc, tuân thủ quy củ là ấn tượng Quý Chính Hổ để lại cho tất cả mọi người. Đãi ngộ riêng đã là hiếm thấy rồi, nhưng đêm đêm huấn luyện thêm cho
Nhiếp Nhiên khi mọi người đều biết khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Lớp học buổi tối kết thúc, Nhiếp Nhiên và
Quý Chính Hổ theo mọi người xuống tầng rồi lại đi đến sân huấn luyện.
Đám người Hà Giai Ngọc dừng lại ở phía xa, nhìn Nhiếp Nhiên ném áo khoác ra, tiếp tục liều mạng vượt chướng ngại vật 400 mét thì nhíu mày lại, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Chị Nhiên cứ thế này, có chịu được không?”
Vốn dĩ sau khi ăn cơm xong cô còn huấn luyện chung với bọn họ, nhưng từ sau mấy ngày xin nghỉ đi ra ngoài rồi trở lại, tốc độ huấn luyện của cô hoàn toàn tăng lên. Quý
Chính Hổ cũng bắt đầu ở bên cạnh tính thời gian, đến nỗi bọn họ không thể nào đến gần được.
Thi Sảnh nói: “Cô ấy muốn đến Quân khu 9, những thứ này đều là thử thách nhất định phải trải qua.”
“Nhưng tôi lo chị ấy sẽ mệt mỏi quá.” Hà
Giai Ngọc lo lắng nói.
“Cô ấy không phải trẻ con, tự cô ấy biết mình đang làm gì.” Lý Kiều lạnh lùng ném lại một câu như vậy rồi đi đến tòa ký túc xá.
Mặc dù trong lòng Hà Giai Ngọc cũng hiểu điều này, nhưng cứ nhìn thấy Nhiếp Nhiên liều mạng như vậy, cô ta rất lo lắng: “Khó hiểu quá, tại sao chị ấy cứ phải chăng khăng đến Quân khu 9 chứ, còn nói gì mà muốn đến Quân khu 9 tìm bạn trai.”
Thi Sảnh bật cười, “Nói cậu chỉ biết đánh nhau đúng là không sai, vậy mà cậu lại tin cô ấy đến Quân khu 9 để tìm bạn trai à?”
“Hả? Chẳng lẽ không đúng à?” Hà Giai
Ngọc ngẩn ra.
Thi Sảnh cạn lời, “Nếu cậu cho là thế, chứng tỏ cậu vẫn không hiểu cô ấy.” Cô ta nhìn về phía sân huấn luyện: “Nhìn qua
Nhiếp Nhiên đối xử với ai cũng tốt, nhưng cô ấy có sự kiên trì của mình, cô ấy sẽ không vì bất cứ ai mà dao động đầu. Hà
Giai Ngọc, cô ấy và chúng ta không phải
cùng một kiểu người, cậu không theo kịp bước chân cô ấy đâu.”
Dưới gió đêm, người trong tòa học đường đã đi hết rồi. Giọng Thi Sảnh theo gió rét vang lên, từng từ từng chữ chui vào trong tại Hà Giai Ngọc làm sắc mặt cô ta hơi cứng lại.
Thi Sảnh tự cho là đã nói đủ rõ ràng rồi nên rời đi.
Khoảng thời gian này không phải là Thi
Sảnh không nhìn thấy Hà Giai Ngọc lệ thuộc vào Nhiếp Nhiên về mặt tình cảm, đặc biệt là sau khi cô ta biết được Nhiếp
Nhiên cứu cô ta, ơn cứu mạng cộng thêm sùng bái khiến cô ta càng thêm dính lấy
Nhiếp Nhiên.
Thi Sảnh cảm thấy sở dĩ Nhiếp Nhiên lựa chọn nhân lúc này để rời đi, cũng có một phần là hy vọng Hà Giai Ngọc có thể học được cách độc lập, mà không phải là ngày ngày bám lấy mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhưng cách làm này đối với Hà Giai Ngọc đầu óc đơn giản chẳng có hiệu quả gì.
Ở điểm này thì Hà Giai Ngọc và Nghiêm
Hoài Vũ không khác gì nhau.
Một đôi đơn thuần, nghĩa khí, nhiệt tình và tràn đầy nhiệt huyết với người mình thích.
Thế nên sự xa cách uyển chuyển và nhắc nhở của Nhiếp Nhiên không có bất cứ tác dụng gì với họ.
Cô ta không biết làm sao nên chỉ có thể học
Kiều Duy, dứt khoát chỉ rõ cho Hà Giai
Ngọc biết. Dù sao sớm muộn gì Nhiếp
Nhiên cũng sẽ rời xa bọn họ, đi những con đường khác nhau.
Trước khi đi, Thi Sảnh lại nhìn Hà Giai
Ngọc, hy vọng cô ta nghĩ thông suốt.
Bóng đêm bị màu đen nặng nề bao phủ.
Gió rét lạnh.
Trong lòng Hà Giai Ngọc lạnh run. Không phải cô ta chưa từng nghĩ tới việc Nhiếp
Nhiên sẽ rời đi. Một khi cuộc thi sát hạch mùa đông kết thúc, ai cũng sẽ được điều đi nơi khác. Chỉ là lâu dần, cô ta mơ hồ quên mất. Bây giờ được Thi Sảnh nhắc nhở, trong lòng cô ta bắt đầu trở nên nặng nề.
Nhìn Nhiếp Nhiên đang liều mạng huấn luyện ở phía xa, thật ra cô ta cũng từng nghĩ mình sẽ cố gắng một chút, cùng Nhiếp
Nhiên vào Quân khu 9. Nhưng Quân khu 9 không phải là nơi cô ta chỉ cần cố gắng là có thể vào.
Cô ta biết tự lượng sức mình. Nhưng cô ta không nỡ rời xa Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên dạy cô ta đánh nhau, lại liều mình cứu cô ta hai lần, còn không chê cô ta đầu óc đơn giản và hay ầm ĩ.
Nếu mỗi người một ngả, cô ta cảm thấy mình nhất định sẽ hối hận.
Mà cô ta không muốn hối hận!
Vì vậy vào giây phút đó, cô ta đột nhiên muốn thử xem, xem mình có thể vượt qua được ngọn núi lớn Quân khu 9 kia, đuổi theo bước chân Nhiếp Nhiên không.
Cho dù thất bại, cô ta cũng muốn thử xem.
Chỉ có thử, mới biết mình có làm được hay không.
Chỉ có thử, mới không thấy hối hận.