Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1768
THẦY TÍNH KẾ TÔI
Lúc này, Nhiếp Nhiên đang huấn luyện không biết Hà Giai Ngọc đang nhìn mình từ phía xa đã âm thầm hạ một quyết định vô cùng lớn.
Bây giờ cô chỉ muốn vượt qua một phút bốn mươi giây.
Cô nhất định phải cho An Viễn Đạo trở lại.
Vượt qua tường thấp, leo lên trên cao, bò sấp dưới lưới sắt, vòng qua cầu độc mộc xuống cột thẳng, vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, cuối cùng chạy một trăm mét đến điểm cuối.
Cô thở hổn hển đi đến bên cạnh Quý Chính
Hổ, hỏi: “Sao rồi, bây giờ thế nào?”
Quý Chính Hổ nhìn con số bất động trên đồng hồ bấm giờ, nhíu mày nói với cô: “Cô tháo miếng chì ra, thử một lần nữa xem.”
Nhiếp Nhiên biết mình vẫn chưa qua được cái hố hai phút, “Không cần đâu, nếu không được thì tôi làm lại.”
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên luôn tiếp nhận thất bại của mình một cách bình tĩnh.
“Chẳng lẽ cô định đến lúc thi chính thức cũng đeo miếng chì à?” Quý Chính Hổ cảm thấy cô quá hà khắc với mình.
Trên người mang theo trọng lượng lớn lại muốn đạt được một phút bốn mươi giây, đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Nhiếp Nhiên xua tay, “Đến lúc đó rồi nói.”
“Cái gì mà đến lúc đó rồi nói, đến bây giờ tôi cũng không biết trên người cô phải chịu bao nhiêu sức nặng.” Sắc mặt Quý Chính
Hổ u ám, lúc ấy anh ta cầm tay cô chỉ biết là rất nặng, nhưng rốt cuộc cô quấn nặng
bao nhiêu thì anh ta không biết, “Tôi biết cô vì nâng cao thể lực, nhưng bây giờ cô mang thứ đó thì không thể đột phát được, gây trở ngại cho bản thân. Cô cố gắng đột phá thì An Viễn Đạo mới có thể có nhiều thời gian dạy cô hơn.”
Anh ta nói rất có lý. Nhưng Nhiếp Nhiên lại liếc anh ta, khẽ cong môi lên, “Cho xin đi, mặc dù thầy chưa từng huấn luyện nhưng chẳng lẽ thấy không biết gì về Quân khu 9 à? Muốn tôi kéo An Viễn Đạo về thì cứ nói thẳng.”
Cô đâu có ngốc, có lẽ Quý Chính Hổ không rõ tiêu chuẩn sát hạch của Quân khu 9, nhưng nói hoàn toàn không biết là không thể nào. Dù sao anh ta cũng đã làm sĩ quan huấn luyện nhiều năm rồi.
Cho dù lớp 6 không có ai vào được Quân khu 9, nhưng anh ta chắc phải rõ những thứ cơ bản. Dù không biết thì anh ta và An
Viễn Đạo thân nhau thế, cô không tin hai người không trao đổi bao giờ.
Quý Chính Hổ hơi khựng lại, lúc nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng cô, anh ta muốn giải thích, “Tôi không biết được nhiều như anh ta…” Nhưng sau đó lại cảm thấy mình giải thích quá không có sức thuyết phục, rõ ràng đối phương đã nhìn thấu rồi, vì thế anh ta không thanh minh nữa mà gật đầu,
“Đúng, tôi muốn mượn cơ hội này để anh ta trở lại.”
Nhiếp Nhiên buồn cười, “Sao thầy lại chắc chắn tôi có thể kéo thầy ấy về chứ?”
“Người của cả đơn vị dự bị đều không bằng cô về khoản ăn nói, hơn nữa tôi nghĩ cô hiểu vấn đề của An Viễn Đạo hơn tôi.” Quý
Chính Hổ nói xong câu này, nụ cười của
Nhiếp Nhiên cứng lại, “Cho nên tôi nghĩ để cô làm thì sẽ tốt hơn tôi.” Quý Chính Hổ không rõ nguyên do, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt lắm nên giải thích.
“Vậy tại sao thầy không nói rõ với tôi?”
Lúc nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt luôn cứng nhắc nghiêm túc của Quý Chính Hổ thoáng
xấu hổ, “Bây giờ cô đã không còn nhiều thời gian rồi, nếu như còn đi tìm An Viễn
Đạo thì sẽ lãng phí thời gian.”
“Cho nên thầy tính kế tôi.” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói, đây không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
“Xin lỗi.” Quý Chính Hổ không thanh minh nửa câu mà nhận ngay.
Nhiếp Nhiên biết, Quý Chính Hổ làm như vậy, một nửa là muốn An Viễn Đạo trở lại, một nửa là muốn mình có thể được huấn luyện tốt hơn, để mồ hôi của mình không uổng phí.
Hơn nữa chuyện An Viễn Đạo rời đi…
“Thật ra thầy không cần xin lỗi, tôi cũng có trách nhiệm khi An Viễn Đạo rời khỏi đơn vị.” Nhiếp Nhiên an ủi, “Thầy nói đúng, kéo
An Viễn Đạo trở lại thì mới có càng nhiều thời gian dạy tôi hơn. Thầy yên tâm, tôi sẽ có cách khiến thầy ấy bước vào cổng đơn vị dự bị.”
Cô nói chắc chắn như vậy khiến đáy mắt
Quý Chính Hổ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau khi cuộc nói chuyện ngắn ngủi này kết thúc, Nhiếp Nhiên lại bắt đầu huấn luyện.
Có điều lần này trước khi huấn luyện cô đã tháo miếng chì trên tay chân xuống.
Quý Chính Hổ thấy mới nói chuyện mấy câu mà cô đã tiếp tục huấn luyện thì hỏi:
“Có cần nghỉ ngơi một lúc nữa không?”
Nhiếp Nhiên để miếng chì lên mặt đất, hoạt động cổ tay và cổ chân, khoảng thời gian này cô luôn mang những miếng chì này, cho dù là lúc ăn cơm, đi ngủ hay là huấn luyện hằng ngày, giờ đây tháo ra, tay chân nhẹ đi lại thấy hơi không quen.
“Không cần đâu, tháo miếng chỉ ra rồi thấy thoải mái hơn rất nhiều, không cần nghỉ ngơi quá dài.”
Nói rồi cô lại đi về điểm xuất phát.
Quý Chính Hổ ngồi xuống ước lượng cân nặng của những miếng chì kia, phát hiện
cô đúng là liều mạng. Mỗi miếng chì này đều nặng ít nhất ba bốn cân, đổi ra thì cô phải mang đến hơn mười cân để huấn luyện.
Nói cô là đồ điện không muốn sống quả là không sai.