Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1766
ĐÃI NGỘ RIÊNG QUÁ ĐÁNG SỢ
Kể từ ngày đạt được thỏa thuận với
An Viễn Đạo, Nhiếp Nhiên không tới tìm anh ta nữa.
An Viễn Đạo thấy cô không tới, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi, nhưng dần dà theo thời gian trôi đi, mãi mà không thấy Nhiếp
Nhiền đến, anh ta bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, không phải cô đi luyện tập theo những gì mình nói thật chứ?
Phải biết những yêu cầu kia đều là anh ta bịa ra, nhất là cái huấn luyện vượt chướng ngại vật trong một phút bốn mươi giây đó đối với Nhiếp Nhiên bây giờ mà nói gần như là không thể nào hoàn thành được.
An Viễn Đạo cảm thấy không thể nào, cô gái này thông minh như vậy, biết rõ mình cố ý làm khó, sao lại cố chấp muốn chạy trong một phút bốn mươi giấy chứ?
Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy mình có lý, sau đó không suy nghĩ thêm chuyện này nữa.
Nhưng anh ta quên mất một chuyện, đó chính là Nhiếp Nhiên thông minh thật, cũng cố chấp thật, nhưng cô lại giỏi chịu đựng và kiên trì.
Chỉ cần cô muốn làm thì sẽ không màng bất cứ giá nào.
Vì vậy, trong những ngày tháng An Viễn
Đạo tự nhận là đã hoàn toàn giải thoát thì
Nhiếp Nhiên lại đang liều mạng huấn luyện gần như có thể nói là quên ngày đêm.
Ngay cả lúc huấn luyện tập thể được nghỉ nửa tiếng cô cũng không dừng lại, kéo Quý
Chính Hổ lên đường tập vượt chướng ngại vật.
Quý Chính Hổ cũng biết cô làm như vậy một là vì bản thân, hai là muốn An Viễn
Đạo trở về, cho nên cũng dành thời gian cùng cô.
Một vòng 400 mét kết thúc, cô thở dồn dập nhìn Quý Chính Hổ, hỏi: “Bao nhiêu?”
Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ bấm giờ, trả lời: “Hai phút hai mươi giây.”
Thành tích này rất bình thường, kém Lý
Kiêu 5.8 giây, kém Cửu Miêu 7.7 giây.
Càng đừng nói đến một phút bốn mươi giây mà An Viễn Đạo nói.
Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Làm lại.”
Lại một vòng tiếp.
“Bao nhiêu?”
“Hai phút mười lăm giây.”
“…Làm lại.”
Liên tục bảy tám lần, lần nhanh nhất cũng chỉ có hai phút lẻ chín giây.
Đột phá hai phút cũng khó khăn, càng đừng nói là một phút bốn mươi giây.
Quý Chính Hổ thấy mặt cô đầm đìa mồ hôi, thậm chí còn hơi tái bèn ngăn cô lại, “Một phút bốn mươi giây đối với cô bây giờ mà nói là quá sức.”
Vừa mới huấn luyện tập thể xong lại chạy tới đây, hơn nữa cô còn quấn miếng chì trên người, mang nặng như thế làm sao có thể nhanh chóng đạt được tiêu chuẩn mà
An Viễn Đạo đưa ra?
Hơn nữa…
“Rõ ràng anh ta cố ý làm khó cô.” Quý
Chính Hổ cau mày lạnh giọng nói.
Với Nhiếp Nhiên, một phút bốn mươi giây thật sự vô cùng khó khăn. Cho dù là huấn luyện lính mũi nhọn của lớp 1 thì nhanh nhất cũng chỉ khoảng hai phút lẻ chín giây như Nhiếp Nhiên thôi.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn kiên định nói: “Có vất vả khó khăn ra sao tôi cũng phải tiếp tục, nếu như ngay cả yêu cầu của thầy ấy mà tôi cũng không đạt được, vậy còn nói gì đến Quân khu 9?”
Dứt lời, cô lại đi về điểm xuất phát.
Thể lực là vết thương trí mạng lớn nhất của cô. Kỹ thuật bắn, đánh đối kháng của cô đều do mài giũa từ trong sống chết mà ra, cho nên dù ở trong thân thể này, cô vẫn có thể phát huy hoàn hảo. Chỉ có thể lực là cần thân thể này rèn luyện.
Cô mang theo nỗi hận lao đến điểm cuối.
Các binh lính đang huấn luyện ở trong sân thấy bóng người phía xa nhảy, chạy, bò về phía trước trong đường chướng ngại vật thì đều cảm thán và thán phục.
Đúng là người muốn đến Quân khu 9 có khác, bọn họ không đuổi kịp được mức độ liều mạng của cô.
Trong đơn vị vốn đang đồn nhau chuyện
Quý Chính Hổ lén cho Nhiếp Nhiên đãi ngộ đặc biệt, tối nào anh ta cũng sẽ huấn luyện riêng cho cô, ban đầu bọn họ cũng không cam lòng, cảm thấy không thể bởi vì Nhiếp
Nhiên muốn đến Quân khu 9 là có đãi ngộ đặc biệt này được.
Nhưng bây giờ xem ra cái này không cần cũng được.
Đây đâu có phải là đãi ngộ riêng, rõ ràng chính là dùng mạng để huấn luyện.
Cho dù Quý Chính Hổ huấn luyện thêm cho bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng không kiên trì liều mạng được như Nhiếp Nhiên.
Còn một khoảng thời gian rất dài nữa mới đến sát hạch mùa đông, ngày nào cũng liều mạng huấn luyện như vậy thì thứ rèn luyện không chỉ là thân thể, mà còn là tâm lý.
Đám người kia thấy Nhiếp Nhiên huấn luyện ngày này qua ngày khác như thế, tuy cảm thán nhưng cũng lo lắng liệu tương lai có một ngày nào đó sợi dây cung bởi vì căng quá mà đứt, hoàn toàn ngã xuống không.
Nếu như là thế thì sẽ lợi bất cập hại.
Tuy rằng cô có nhiệm vụ nằm vùng có thể tăng điểm cho mình, nhưng mục tiêu của cô quá cao, chỉ sợ chưa chắc người Quân khu 9 đã nhận.
Nếu chỉ nhận thành tích sát hạch, mà cô không có điểm sát hạch mùa hè là đã mất đi thời cơ rồi, lúc này sát hạch mùa đông xảy ra chút vấn đề gì thì chỉ sợ sẽ uổng phí hết tâm huyết mấy tháng này.