Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1765
LÀ THẦY NÓI ĐẤY, ĐỪNG CÓ HỐI HẬN NHÉ
Thật ra Nhiếp Nhiên cũng rất phiền não vì phải đứng đây lãng phí nước bọt với anh ta, cô đâu phải là bác sĩ tâm lý.
“Thầy muốn trở về, ai có thể ngăn được thầy?” Cô cau mày, chặn trước mặt anh ta một lần nữa.
An Viễn Đạo lạnh giọng nói: “Không cần, tôi sống rất tốt.”
Nhiếp Nhiên cười châm biếm, “Vốn dĩ là tay cầm súng bây giờ cầm giỏ thức ăn, đây gọi là sống tốt à?” Nhưng vừa dứt lời, thấy sắc mặt An Viễn Đạo hơi tái đi, Nhiếp
Nhiên biết mình hơi quá đáng, dù sao anh ta cũng là sĩ quan huấn luyện, hơn nữa lúc mình bị bệnh, ngày nào anh ta cũng nấu canh xương cho mình, nên cần nể mặt vẫn phải nể mặt, cô hít sâu một hơi, thái độ dịu đi một chút, “Bây giờ Cổ Lâm đã khôi phục lại, tất cả đều trở về nguyên trạng rồi, thầy…”
An Viễn Đạo lạnh lùng cắt ngang, “Đừng nói nữa! Tôi phải đi mua đồ ăn đây.”
Nhiếp Nhiên nâng cao giọng, “Thầy nghĩ đủ cách để tôi từ bỏ, vậy tại sao thấy không bỏ được?”
Anh ta coi như không nghe thấy, cúi đầu nói: “Tôi bị muộn rồi, nếu không mua đồ ăn về thì không đúng giờ phát cơm được.”
Anh ta biết mình không đi qua Nhiếp
Nhiên được, bèn dứt khoát vòng qua đầu xe.
“Thầy…”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiên quyết như vậy nên không tiện ép anh ta nữa. Hơn nữa cô cũng biết không thể khuyên anh ta về trong một lần được. Chỉ là không biết trận kháng chiến trường kỳ này phải kéo dài bao lâu.
Nhiếp Nhiên quyết định đi về trước, ngày mai lại tiếp tục.
Cùng lắm thì sáng nào cô cũng dùng hết thời gian cho An Viễn Đạo, nếu đọ kiên nhẫn và mồm mép, cô chưa bao giờ sợ ai.
Buổi trưa sau khi trở về, hình như Quý
Chính Hổ biết cô không khuyên An Viễn
Đạo về được nên cũng không nói gì, chỉ bảo cô về hàng tiếp tục huấn luyện.
Đến buổi sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên lại đợi An Viễn Đạo ở cổng chợ từ sớm.
Hơn mười giờ, quả nhiên An Viễn Đạo xuất hiện.
Nhiếp Nhiên chặn anh ta ở cửa ra.
An Viễn Đạo cau mày lại, “Tại sao cô lại đến đây nữa? Không chăm chỉ huấn luyện mà suốt ngày đi lang thang làm gì?”
“Thầy không phải là sĩ quan huấn luyện của tôi, quản được tôi à?”
Nhiếp Nhiên chặn họng anh ta ngay, An
Viễn Đạo tức giận hừ một tiếng, “Ai muốn quản cô, cô thích đi lang thang thì cứ đi, dù sao đến lúc đó người bị mắng chính là Quý
Chính Hổ chứ không phải là tôi.”
Nhiếp Nhiên cố ý lừa anh ta: “Tại sao phải đến lúc đó, sáng sớm hôm nay lúc ký giấy nghỉ cho tôi, thầy ấy đã bảo hôm qua bị tiểu đoàn trưởng trách mắng rồi.”
An Viễn Đạo nóng nảy: “Vậy cô còn chạy ra ngoài làm gì, anh ta đối xử với cô không tệ, cô đừng gây phiền toái cho anh ta nữa.”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Rõ ràng người gây phiền toái cho thầy ấy là thầy.”
“Sao tôi lại gây phiền toái cho anh ta! Tôi không ở đơn vị dự bị nữa rồi, làm sao có thể gây phiền toái cho anh ta được?” An
Viễn Đạo cảm thấy bị vu cáo hãm hại nên tức đến nỗi sắp nhảy lên.
“Nếu thầy đồng ý trở về dạy tôi huấn luyện thì sao tôi lại phải chạy đi tìm thấy suốt thế này chứ?”
“Tôi… không phải tôi đã bảo cô nâng cao thể lực rồi sao?” An Viễn Đạo nói xong liền quay đầu chạy.
Anh ta cảm thấy mình không thể ở cùng với cô lâu, nếu không sẽ rơi vào trong bẫy của cô mất.
Nếu không nói lại, vậy thì chạy.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ của anh ta thì híp mắt lại.
Anh ta càng chạy, cô càng phải chặn anh ta!
Vì vậy, bảy ngày liên tiếp, ngày nào Nhiếp
Nhiên cũng chặn anh ta ở chợ.
An Viễn Đạo vốn thấy sáng nào Nhiếp
Nhiên cũng chặn mình, sau đó buổi trưa sẽ về, vì thế chuyển thời gian mua đồ ăn thành buổi chiều.
Ai ngờ Nhiếp Nhiên không thấy anh ta thì cũng không từ bỏ ý định, vì thế cô đợi từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, thậm chí còn nói nếu anh ta đổi giờ, cô sẽ đuổi thẳng đến đội cấp dưỡng tìm anh ta.
An Viễn Đạo biết bà cô này là người nói được làm được, anh ta sợ cô thật, chỉ đành khôi phục lại thành mười giờ sáng mỗi ngày đến mua đồ ăn.
Nhưng tự dưng có thêm một “cái đuôi” phiền phức, anh ta rất đau đầu.
“Tôi nói này bà cô của tôi ơi, rốt cuộc cô muốn thế nào hả, tôi đã bảo cô nâng cao thể lực rồi, cô còn muốn tôi dạy cái gì?”
Cuối cùng anh ta thật sự không chịu nổi nữa, mang vẻ mặt cam chịu số phận hỏi.
“Đợi cô làm được rồi hẵng nói.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta nói thế thì kẽ cười, nói với vẻ sâu xa: “Đây là thầy nói đấy, đừng có hối hận nhé.”