Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1764
LỪA VỀ? ĐỪNG HÒNG!
Nhiếp Nhiên bước lên chặn trước mặt anh ta, “Thầy đang qua loa lấy lệ với tôi à?”
An Viễn Đạo mạnh miệng nói: “Đâu có, tôi nói thật mà, đều huấn luyện như nhau, không có gì ngoài nâng cao thể lực cả.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không chịu thua, ngăn giữa đường, tiếp tục hỏi: “Vậy thể lực ra sao mới có thể vào Quân khu 9? Thầy phải cho tôi một mốc so sánh chứ?”
An Viễn Đạo bị cô chặn trên con đường nhỏ hẹp nên không đi được, còn người xung quanh thì đang nhìn bọn họ, cảnh tượng rất lúng túng.
Quan trọng nhất chính là cô mặt dày coi như không thấy.
An Viễn Đạo tự thấy mình là đàn ông da thô thịt dày rồi, không ngờ da Nhiếp Nhiên lại còn dày hơn anh ta. Bị một đám các bà các bác nhìn chằm chằm mà cô vẫn có thể không đỏ mặt chặn đường mình.
Tuy bọn họ chênh nhau hai mươi tuổi, nhưng một cô gái chặn đường một người đàn ông ngay trước mắt mọi người đúng là rất khó coi.
An Viễn Đạo lui về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cô, cảm thấy bất lực,
“Nếu cô có thể đạt được thể lực như Lý
Kiêu thì sẽ được.” Nói xong anh ta nghĩ tới thành tích một tháng cuối cùng của cô ở đội tân binh, lập tức bồi thêm một câu, “Ý của tôi là điểm trung bình ấy.”
Anh ta biết sức bộc phát của Nhiếp Nhiên cực mạnh, chắc là đã từng được huấn luyện đặc biệt để bù đắp lại sức bền không đủ trong thời gian dài của cô, nhưng sức
bộc phát chỉ có trong một khoảng thời gian thôi, còn thể lực thì cần sức bền rất lâu.
“Cô đi về huấn luyện đi.” An Viễn Đạo nói xong định chuồn đi.
Nhưng mới vừa đi mấy bước đã bị Nhiếp
Nhiên chặn lại.
“Thể lực của Lý Kiêu tốt như vậy à, đã đạt tiêu chuẩn của Quân khu 9 rồi?” Nhiếp
Nhiên nhướng mày, cười như không cười nhìn anh ta.
Lúc sát hạch mùa hè cô đã từng huấn luyện với Lý Kiêu, thể lực của Lý Kiêu ở trong đơn vị đúng là không tệ, so với cô ấy, mình cũng chỉ thắng ở sức bộc phát thôi, còn nếu đọ sức chịu đựng, lúc nào cô cũng có thể bị Lý Kiêu vượt mặt. Mà người có thể so với cô ấy chắc cũng chỉ có mấy người Uông Tự Minh của lớp 1.
Nhưng An Viễn Đạo nói Lý Kiêu đã đạt đến trình độ của Quân khu 9 rồi, thật sự không thể tin nổi.
Nếu như cô ấy có thể đạt đến trình độ của
Quân khu 9, thế thì Uông Tự Minh và
Phương Lượng cũng được mới đúng, làm sao có thể vào đội thủy quân lục chiến được?
An Viễn Đạo bị nhìn thấu nên thấy buồn bực trong lòng, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra, thấy Nhiếp Nhiên không đạt được mục đích thề không bỏ qua, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ lùi lại, tức giận nói: “Ai nói cô ấy đạt đến mức đạt tiêu chuẩn của
Quân khu 9, tiêu chuẩn của Quân khu 9 dễ đạt được như thế à?! Ý của tôi là thể lực của cô ấy đã vượt qua trình độ bình quân của cả đơn vị, cho nên cố gắng thêm chắc sẽ không có vấn đề.”
Cố gắng thêm?
Hừ, nói thì nhẹ nhàng, nhưng để làm được mà dễ à!
Nhiếp Nhiên khẽ hừ một tiếng, “Quý Chính
Hổ cũng nói tôi đã vượt qua trình độ của cả đơn vị rồi.”
“Bây giờ cô đã vượt qua trình độ bình quân của đơn vị rồi?” An Viễn Đạo kinh ngạc thốt lên: “Đùa à, cô nghỉ lâu vậy rồi, sao có thể đuổi kịp thế được?”
Vì liên tục đi ra ngoài nên cô chưa bao giờ huấn luyện tử tế cả, sao cô có thể đuổi kịp thành tích tổng hợp của đơn vị?
Quan trọng hơn chính là đơn vị dự bị bây giờ đã không phải là đơn vị dự bị lúc đầu nữa rồi, sau lần chỉnh đốn lại, trình độ bình quân của cả lớp 6 cũng tăng lên, có thể nói thành tích tổng hợp đã vượt xa hơn trước đó một bậc.
Nhiếp Nhiên không được huấn luyện bài bản, sao có thể đuổi theo được?
Nhiếp Nhiên nói: “Không tin thì thấy có thể thử xem.”
Cô đang định tiến lên kéo tay anh ta, không ngờ An Viễn Đạo lại rụt hai tay về phía sau, rất cảnh giác, “Cô đừng lừa tôi về, tôi không mắc lừa đâu. Hơn nữa, một lính cần vụ như tôi thì thử cô làm gì?”
Kế hoạch đổ bể khiến Nhiếp Nhiên đành thu tay lại, hỏi: “Vậy rốt cuộc phải thế nào thầy mới đồng ý nói cho tôi biết?”
“Tôi đã nói cho cô rồi, bảo cô tranh thủ thời gian luyện tập thể lực.”
Nhiếp Nhiên tiếp tục hỏi: “Trừ thể lực ra, chắc vẫn còn những cái khác chứ?”
Mặc dù thể lực quan trọng, nhưng cuộc thi sát hạch của Quân khu 9 chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
“Với năng lực của cô, chỉ cần huấn luyện thể lực là được rồi, những thứ khác đều không có vấn đề.”
An Viễn Đạo thấy không còn sớm nữa, vì vậy lại định vòng qua cô rời đi.
Nhiếp Nhiên đâu có dễ dàng bỏ qua cho anh ta, “Cái gì gọi là những cái khác không vấn đề, dù sao thầy cũng phải dạy tôi một ít chứ, lúc đầu ở đơn vị dự bị thầy xin tôi vào lớp 1, bây giờ lại ưỡn ẹo cái gì?”
An Viễn Đạo bị chặn năm lần bảy lượt, tức giận sầm mặt xuống: “Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi chỉ là một lính cấp dưỡng mà thôi, không có tư cách dạy.”
Nói xong, anh ta lại định rời đi.