Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1763
KHÔNG PHẢI LÀ ÉP BUỘC ANH TA ĐÚNG KHÔNG?
“Ai?” Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh ta còn tệ hơn vừa rồi khi nhìn thành tích của mình,
“Thầy đừng nói với tôi là người kia đã chết rồi nhé?”
Nếu là thế thật thì đúng là hoang đường quá rồi!
Quý Chính Hổ nói: “Chưa chết, nhưng đã rời khỏi đơn vị rồi.”
Rời khỏi đơn vị?
Đột nhiên Nhiếp Nhiên bừng tỉnh: “An
Viễn Đạo?!”
Quý Chính Hổ gật đầu, “Anh ta đã từng là người Quân khu 9, tuy đã rời đi nhưng anh ta chắc chắn nắm rõ cách thức huấn luyện và yêu cầu của Quân khu 9 hơn tôi.”
“Thầy gọi điện hỏi cho thầy ấy hỏi không phải là được rồi sao?” Nhiếp Nhiên cạn lời vì dáng vẻ nặng nề của anh ta, cô còn tưởng là ai chứ.
Nhưng Quý Chính Hổ lại lắc đầu, “Anh ta dạy người có cách riêng của mình, tôi không học được. Nếu như anh ta có thể trở về dạy cô, thì cũng coi như đã thành công một nửa.”
Bảo An Viễn Đạo trở lại dạy mình?
Mặc dù cô cũng hy vọng anh ta trở về đơn vị, nhưng…
“Mấy ngày trước lúc Cổ Lâm về tôi đã gặp thầy ấy rồi, cũng hỏi thầy ấy lúc nào trở lại, nhưng thầy ấy lại nói ở đó rất tốt, rõ ràng không có ý về.”
Khoảng thời gian cô ở bệnh viện cũng không ít lần khuyên An Viễn Đạo, nhưng anh ta lại như đi vào ngõ cụt, không đồng ý trở lại. Ai cũng có cách nghĩ của riêng mình, cô không tiện ép buộc đối phương.
Quý Chính Hổ nói, nếu như An Viễn Đạo dạy mình thì coi như đã thành công một nửa, làm cô liền có suy nghĩ muốn kéo anh ta về.
Dù sao bây giờ Cổ Lâm cũng đã tỉnh lại rồi, tất cả đều đã trở về như cũ. Bây giờ bảo anh ta về cũng không phải là ép buộc anh ta.
“Để tôi thử xem, không biết có bao nhiêu phần trăm thành công, nhưng còn hơn là không thử.”
Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên cầm đơn xin nghỉ ra khỏi đơn vị, cô không đến đơn vị của An Viễn Đạo mà đến cái chợ ngày trước bám theo An Viễn Đạo để nằm vùng đợi anh ta.
Hơn chín giờ sáng cô đã đứng ở đó đợi rồi, xung quanh là các bà các cô ra ra vào vào mua đồ, nhưng mãi mà không thấy bóng dáng An Viễn Đạo đầu.
Ở lối vào phía sau truyền tới tiếng rao hàng huyên náo của những người bán hàng cùng với đủ tiếng mặc cả.
Gió mùa đông rét lạnh, Nhiếp Nhiên đứng một mình ở cổng đợi An Viễn Đạo đến.
Mười phút… hai mươi phút… nửa tiếng… một tiếng…
Người qua người lại mua bán tấp nập không ngừng, nhưng không hề thấy được bóng dáng An Viễn Đạo.
Lúc cô nghĩ là lần này sẽ trở về tay không thì liền thấy một bóng người quen thuộc đẩy một chiếc xe ba bánh xuất hiện ở trong đám người.
Cuối cùng anh ta cũng đến rồi!
Nhiếp Nhiên chạy xuyên qua đám người đông đúc đến chỗ anh ta.
“An Viễn Đạo!” Cô sợ đông người quá sẽ mất dấu anh ta, vì thế lớn tiếng hô lên.
An Viễn Đạo khựng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Nhiếp Nhiến bước nhanh tới, kinh ngạc hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
“Đợi thầy.” Nhiếp Nhiên nói.
Lần này An Viễn Đạo càng khó hiểu hơn,
“Cô không huấn luyện mà tới nơi đây đợi tôi làm gì? Trốn ra ngoài à? Cô đúng là càng ngày càng không coi quy củ quân đội ra gì, cô không sợ bị xử phạt à?”
Nhiếp Nhiên buồn bực, rốt cuộc ở trong mắt An Viễn Đạo cô là người không tuân thủ quy củ thế nào mà vừa mới gặp, anh ta đã phủ đầu mắng cô một trận thế này?
“Tôi xin nghỉ tới đợi thầy, xử phạt cái gì chứ?” Cô tức giận nói.
“Cô đợi tôi? Tại sao?” An Viễn Đạo cảm thấy khó hiểu.
Bây giờ Cổ Lâm đã khôi phục rồi, cô và anh ta cũng không còn gì để nói với nhau nữa đúng không?
Ngoại trừ một việc…
“Tôi không về đâu, cho dù cô nói gì tôi cũng không về.” An Viễn Đạo quyết liệt từ chối, “Trước đó tôi đã nói với cô rồi, tôi ở đó rất tốt, tôi không muốn về.”
Nhiếp Nhiên không ngờ anh ta lại quả quyết từ chối mình, thậm chí ngay cả cơ hội cho mình mở miệng cũng không.
Nhiếp Nhiên bó tay, “Nhưng thầy cũng biết tôi muốn vào Quân khu 9, mà Quý Chính
Hổ chưa từng vào đó, cũng không hiểu cách thức huấn luyện, trừ thầy ra, đơn vị không có ai khác có thể dạy tôi cả.”
“Ai bảo thế, Quý Chính Hổ đang nói linh tinh đấy, anh ta là sĩ quan huấn luyện, sao
có thể không hiểu!” An Viễn Đạo cảm thấy lời này quá giả dối.
Thực ra Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy những lời hôm qua Quý Chính Hổ nói với mình hơi giả thật, nhưng mà mặc kệ, bây giờ mục đích chủ yếu nhất chính là mượn cơ hội này kéo An Viễn Đạo về, cho nên cô khăng khăng nói: “Tất nhiên là thầy ấy không hiểu, trước kia người vào Quân khu 9 đều là người của lớp 1, người lớp 6 chưa bao giờ vào được đó, làm sao thầy ấy có thể biết được?”
Câu này của Nhiếp Nhiên khiến An Viễn
Đạo nhất thời không biết phản bác thế nào.
Sau khi lẩm bẩm mấy tiếng, anh ta mất kiên nhẫn nói: “Thật ra phương pháp huấn luyện của Quân khu 9 không có gì khác với chúng ta cả.”
Nói rồi anh ta để xe ba bánh lại, đi vào trong chợ.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m