Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1762
NGƯỜI DUY NHẤT BIẾT
Trong giọng nói của anh ta không có sự khích lệ như khoảng thời gian trước, anh ta lạnh lùng khuyên,
“Thời gian huấn luyện vẫn dư dả, cô không cần phải làm thế này.”
Anh ta cảm thấy Nhiếp Nhiên đúng là một kẻ điên không muốn sống nữa. Hoàn toàn không thể khích lệ cô được, vì một khi khích lệ, cô sẽ liều mạng không quan tâm gì nữa, đến cuối cùng người sợ chính là anh ta.
Sợ cô lại huấn luyện đến nỗi toàn thân thương tích vào nằm trong bệnh viện, ngay cả sát hạch mùa hè cũng bị hủy bỏ giống như lần trước.
Lần sát hạch mùa đông này đã là cơ hội cuối cùng của cô rồi, nếu như hủy bỏ nữa thì xong.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại cảm thấy không đủ,
“Tôi đã thụt lùi rất nhiều rồi, phải bù lại.”
Nói rồi cố định giãy ra khỏi tay anh ta.
Quý Chính Hổ thấy buổi tối lội lôi kéo kéo một nữ binh thế này thì không hay, anh ta buông tay ra, nghiêm túc khuyên nhủ,
“Đừng có miễn cưỡng quá, kẻo lại lợi bất cập hại, giẫm lên vết xe đổ.”
Nhiếp Nhiên gật đầu trả lời, “Tôi biết rồi, lần này tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ buổi thi sát hạch mùa đông nữa.”
Quý Chính Hổ cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể để cô tiếp tục.
Đêm càng lúc càng vắng lặng yên tĩnh hơn.
Hai người bọn họ ở trong sân huấn luyện trống trải, một người huấn luyện, một người cầm đồng hồ bấm giờ ghi thời gian,
cho đến khi chân trời hiện lên ánh sáng màu bạc.
Nửa tháng liên tiếp đều trôi qua như vậy.
May là Nhiếp Nhiên không đến nỗi liều mạng quá, cô không ngừng đeo thêm chì trên người, nhưng chỉ cần cơ thể không chịu đựng được thì cô sẽ dừng lại.
Vì vậy sau nửa tháng đó, thể lực của cô đã bắt đầu tăng lên rõ rệt.
Quý Chính Hồ biết thân thể cô đã thích ứng với trọng lượng của những miếng chì kia.
Nhìn thời gian càng lúc càng ngắn đi, cảm giác căng thẳng bất an của anh ta mới giảm đi một chút.
Với thể lực của cô bây giờ, nếu như tháo hết những miếng chì kia ra, chỉ sợ đã vượt qua trình độ bình quân của cả đơn vị, nếu tiếp tục thì nhất định có thể đạt tới độ cao mà cô mong muốn.
Thể lực đã nâng cao rồi, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Quân khu 9 không phải là nơi có thể lực tốt là đi vào được. Đó là nơi yêu cầu binh lính phải được thành tích cao tất cả các môn, thể lực chỉ là nền móng căn bản thôi.
Quý Chính Hổ nhìn thành tích càng lúc càng tăng cao của Nhiếp Nhiên, vẻ mặt xoắn xuýt và nặng nề. Cuối cùng Nhiếp
Nhiên cũng không chịu được vẻ mặt giống như cha mẹ chết của anh ta, sau khi chạy xong năm cây số, cô đi tới bên cạnh Quý
Chính Hổ: “Sĩ quan huấn luyện Quý, rốt cuộc thể lực của tôi kém đến đâu mà vẻ mặt thầy lại khó coi thế?”
Cô đã huấn luyện đến mức này rồi, dù không đứng đầu nhưng cũng không đến nỗi khiến vẻ mặt anh ta nghiêm túc như thể chứ? Chẳng lẽ là ngưỡng cửa Quân khu 9 quá cao à?
Lần đó cô cùng người Quân khu 9 lên hòn đảo phía sau đã nhìn ra được bọn họ thật sự rất lợi hại, tuy lúc ở hòn đảo phía sau
không làm gì cả, nhưng sau khi lên đảo chính, bọn họ đã khống chế toàn bộ hòn đảo, đồng thời phong tỏa một cách vô cùng nhanh chóng.
Sự ăn ý và năng lực hành động của bọn họ khiến Nhiếp Nhiên thích tác chiến một mình cũng không thể không cảm thán rằng quá lợi hại.
“Nói xem tôi còn cách Quân khu 9 bao xa?”
Nhiếp Nhiên hỏi. Cô cảm thấy cho dù cách xa vạn dặm, cô cũng đuổi kịp được.
Nhưng đúng lúc cô đang đưa ra quyết tâm,
Quý Chính Hổ lại nói ba chữ: “Tôi không biết.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó nhíu mày, kinh ngạc nhìn anh ta, “Thầy nói cái gì?”
“Bây giờ đúng là thể lực của cô đã vượt qua trình độ bình quân của đơn vị dự bị rồi, nhưng cách Quân khu 9 bao xa thì tôi không biết.”
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến sắc mặt Quý Chính Hổ khó coi.
Lúc đầu anh ta huấn luyện Nhiếp Nhiên, mục tiêu là vượt qua trình độ bình quân của đơn vị dự bị, bởi vì chỉ có vượt qua mới có cơ hội đến gần Quân khu 9. Nhưng anh ta không ngờ Nhiếp Nhiên vừa dừng mang nặng, thành tích thể lực lại tăng nhanh đến thế.
Lần này đã hoàn thành vượt mức mục tiêu đã đề ra rồi, tiếp theo phải làm thế nào thì anh ta không rõ.
Nhiếp Nhiên cũng ngẩn ra, “Thầy không biết? Thầy làm sĩ quan huấn luyện còn không biết, vậy còn có ai biết nữa?”
Kiếp trước cô chưa bao giờ dính dáng với quân đội, tuy quản lý kiểu quân sự hóa nhưng về cơ bản đều là huấn luyện đến chết, ai biết Quân khu 9 huấn luyện người thế nào.
“Không phải là thầy đang đùa với tôi đấy chứ?” Cô rất nghi ngờ Quý Chính Hổ.
Nhưng Quý Chính Hổ lại cau mày, lắc đầu,
“Mặc dù Quân khu 9 nhận người của đơn vị dự bị, nhưng gần như rất khó có ai được nhận.”
Cho dù lớp 1 xuất sắc như thế nhưng cũng không có mấy ai dám đặt mục tiêu lên
Quân khu 9, càng đừng nói là lớp 6 vốn là lớp kém cỏi nhất.
Nhiếp Nhiên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức nói: “Vậy thầy đi tìm sĩ quan huấn luyện khác hỏi xem, sĩ quan huấn luyện lớp 1 thể nào cũng biết chứ?”
Trước kia lớp 1 là tiểu đội mũi nhọn, chắc cũng có mấy binh lính vào Quân khu 9 đúng không?
Nhưng nhắc đến chuyện này, Quý Chính
Hổ càng cau mày chặt hơn, “Người duy nhất biết và cũng từng huấn luyện ở Quân khu 9, chỉ có một người.”