Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1759
TAY SÚNG BẮN TỈA TRỜI SINH
Cô tìm một chỗ tương đối xa, sau đó bỏ từng viên đạn vào trong nòng súng, đóng nòng súng lại, kéo chốt an toàn ra, nhắm vào cái bia bắn đối diện.
Chỉ mấy động tác đơn giản như vậy nhưng cô làm lưu loát sinh động, vô cùng tự nhiên, khiến người xem đều cảm thấy vui tai vui mắt.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng vang lên, trên hồng tâm lập tức xuất hiện ba cái lỗ.
Theo lý mà nói, cô bắn ba phát súng này không tệ. Nhưng đối với người trong lớp
Trần Quân thì thành tích này vô cùng bình thường, không đáng để cho người ta chú ý.
Huống hồ trong mắt bọn họ, đẳng cấp như
Nhiếp Nhiên thì ít nhất phải bắn ra một đóa hoa mới là giỏi.
Binh lính lớp 2 nhìn thấy ba phát súng không có gì đặc sắc kia của cô liền thấy thất vọng, tiếp tục đi huấn luyện.
Tiếng súng lại vang lên trong phòng bắn.
Nhiếp Nhiên thấy những người đó cuối cùng cũng không tập trung sự chú ý lên người mình nữa, lại giơ súng lên bắn.
Vẫn y như vừa rồi, đạn bắn trúng hồng tâm, nhìn qua không có chỗ nào kỳ quái hay là xuất sắc. Nhưng Trần Quân đứng ở cách cô không xa không rời đi mà vẫn kiên nhẫn nhìn cô bắn.
Dần dà, anh ta bắt đầu nhìn ra chút khác biệt.
Mặc dù Nhiếp Nhiên bắn bình thường không có gì lạ, nhưng tốc độ nổ súng của cô càng lúc càng nhanh.
Rõ ràng cô là người cuối cùng vào phòng, nhưng đạn còn lại trên bàn gần như giống những người đó, hơn nữa còn không lãng phí một viên đạn nào.
Cách huấn luyện này thật ra không chỉ là huấn luyện kỹ thuật bắn, mà còn là đang huấn luyện tốc độ.
Khi hai bên đồng thời đổi băng đạn, sau đó lại nổ súng thì đó cũng là một thời cơ vô cùng quan trọng.
Còn cô bây giờ đang huấn luyện tốc độ đổi băng đạn.
Trần Quân dần dần thu lại nụ cười trên khóe miệng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Bởi vì theo thời gian trôi qua, tốc độ của cô càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng ổn định. Dưới thời gian chóng vánh mà cô không hề phạm sai lầm, đã vượt quá dự đoán của Trần Quân. Vốn dĩ anh ta định tính toán thời gian cho cô, xem cô có thể chịu được bao lâu. Không ngờ tuy tốc độ của cô nhanh nhưng không hề nóng nảy,
chẳng biết cô đã lặp đi lặp lại cái động tác này bao nhiêu lần rồi.
Tâm tính rất thích hợp với nghề bắn tỉa.
Chỉ tiếc anh ta không có duyên để dạy cô.
Đến khi cô huấn luyện tốc độ xong, Trần
Quân tiến lên chỉ điểm cho cô mấy câu. Nói là chỉ điểm, thật ra thì cũng chỉ là quan tâm mấy câu mà thôi, nhưng cũng vì thế mà Trần Quân phát hiện ra khả năng tiếp thu của cô cực cao.
Lại một vòng nữa kết thúc.
Nhiếp Nhiên gần như đã bắn hết đạn trong tay, còn những người đến trước cô lại vẫn còn mười mấy băng đạn.
Hết đạn rồi, Nhiếp Nhiên mới dùng tay lại.
Phải nói rằng mấy câu chỉ điểm vừa rồi của Trần Quân thật sự rất hiệu quả, khiến động tác của cô càng thêm lưu loát hơn.
Nhiếp Nhiên nói với anh ta mấy câu rồi rời đi.
Cô ra khỏi phòng bắn, thấy sắc trời đã tối đen rồi. Lúc này mồ hôi trên người cô đã khô nhưng vẫn hơi dấp dính, vì thế cô quyết định về tắm, nghỉ ngơi một lát trước rồi mới xuống tiếp tục huấn luyện thể lực.
Trên đường về cô gặp Cửu Miêu vừa huấn luyện xong, hai người cùng đi về ký túc xá.
Vừa lên tầng đã thấy có một người đang đứng trên hành lang trống vắng trước cửa phòng mình.
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, kinh ngạc gọi,
“Cổ Lâm, sao cậu lại đứng ở đây?”
Cổ Lâm thấy cô trở lại thì mỉm cười, đưa đồ trong tay cho Nhiếp Nhiên, “Tôi thấy cậu huấn luyện mãi chưa ăn cơm nên lấy cho cậu ít đồ ăn.” Lúc thấy Cửu Miêu, Cổ Lâm cười hiền hòa với cô ta: “Cậu cũng có, tôi lấy hai phần, hai người có thể cùng ăn.”
Nhưng tính tình Cửu Miêu từ trước đến giờ lạnh lùng, cô ta bỏ lại một câu “Tôi không đói, không cần” rồi vào trong phòng.
Nụ cười của Cổ Lâm hơi cứng lại.
Nhiếp Nhiên cầm lấy đồ ăn rồi cười nói:
“Cô ta không ăn là cô ta không có lộc ăn, cho tôi đi, tôi mới vừa huấn luyện xong, đang đói lắm.”
Cổ Lâm mỉm cười, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng rồi giục, “Cậu mau đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai chính thức huấn luyện rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều, thế thì mới có sức mà huấn luyện.”
Cổ Lâm gật đầu nói, “Ừ, tôi về nghỉ ngơi đây, cậu nhớ ăn nhé.”
“Được.”
Cửu Miêu chuẩn bị đi tắm thấy cô xách đồ ăn đi vào, hiếm khi châm chọc một câu,
“Không phải cô ghét cô ta sao?”
Nếu nói về miệng lưỡi thì Nhiếp Nhiên đâu có sợ ai, lúc này cô phản kích: “Không phải nói không quan tâm chuyện của tôi và cô ay à?”
Cửu Miêu bị KO trong một giây, chỉ có thể cầm quần áo đi tắm.