Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1755
CHUYỂN KHỎI PHÒNG KÝ TÚC
Quý Chính Hổ nhìn thấy thế, giãn đôi chân mày đang cau chặt ra, quay đầu đi, buồn bực nói: “Đừng tưởng nói cảm ơn là xong, không vào được Quân khu 9, tôi sẽ không khách khí với cô đâu.”
Nhiếp Nhiên biết yêu cầu của mình không hợp quy củ, vì cô không có lý do chính đáng để đổi phòng, hơn nữa còn đòi ở cùng với Cửu Miêu một phòng. Nếu để cho người khác biết chuyện này, vậy người luôn tuân thủ quy củ như sĩ quan huấn luyện Quý Chính Hổ chắc chắn sẽ bị người ta nghi ngờ chất vấn.
Cô cười nói: “Hóa ra là có điều kiện, nhưng điều kiện này thì tôi đồng ý với thầy, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Cô phải vào Quân khu 9, mấy lần làm nhiệm vụ nằm vùng đã khiến cô đứng vững rồi, chỉ cần huấn luyện trót lọt, đến lúc vào Quân khu 9, cô sẽ cho Nhiếp Thành
Thắng biết tay!
Đang suy nghĩ, đột nhiên có thứ gì bị ném đến trước mặt, Nhiếp Nhiên theo bản năng giơ tay ra bắt lấy.
Hóa ra là hai cái chìa khóa.
Giọng nói lạnh lùng của Quý Chính Hổ vang lên, “Căn phòng cuối cùng ở tầng các cô là phòng trống, cô và Cửu Miêu chuyển vào ở đi.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhưng thấy
Quý Chính Hổ đã cúi đầu bắt đầu làm việc rồi, rõ ràng là không muốn để ý đến cô nữa.
Cô cầm chặt chìa khóa trong tay, mỉm cười,
“Cảm ơn.”
Nói xong câu này, Nhiếp Nhiên rời khỏi phòng làm việc, về lại phòng ký túc xá.
Lúc này Cửu Miêu đã chuyển hết đồ ra ngoài, đang đứng đợi ở cửa, còn Hà Giai
Ngọc và Thi Sảnh thì đang sửa sang lại giường cho Cổ Lâm. Những người đó vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên trở lại, lập tức dừng tay, nhìn cô.
“Thế nào rồi?” Lý Kiêu hỏi trước.
“Đúng vậy, chị Nhiên, sao rồi, sĩ quan huấn luyện nói thế nào?”
Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu đứng ở cửa,
“Sĩ quan huấn luyện bảo Cửu Miêu nhường giường lại.”
Cửu Miêu nghe thấy câu này cũng rất bình tĩnh, cô ta định chuyển đống đồ để chất đống ở bên ngoài lên tầng.
Hà Giai Ngọc nói ngay, “Xem đi, em nói rồi mà!” Sau đó cô ta tiếp tục sửa sang lại giường cho Cổ Lâm.
Nhưng Lý Kiêu lại không cho rằng Nhiếp
Nhiên sẽ về tay không.
Quả nhiên, Nhiếp Nhiên gọi Cửu Miêu lại,
“Sĩ quan huấn luyện nói phòng của cô là căn cuối hành lang kia.”
Nói xong cô ném một cái chìa khóa trong tay cho cô ta.
Cửu Miêu nhận lấy chìa khóa, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt lạnh như bằng.
Rõ ràng lúc đầu bảo là tầng trên, nhưng
Nhiếp Nhiên lại bảo cô ta đến phòng cuối hành lang.
Là vì… không yên tâm về cô ta?
Muốn canh chừng cô ta à?
Vừa nghĩ thế, đáy mắt cô ta lóe lên tia sáng lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên đúng lúc liếc thấy vẻ mặt đang tìm tòi nghiên cứu của Cửu Miêu, cô biết lúc này Cửu Miêu đang nghĩ gì trong lòng, nhưng cô giả vờ như không biết, đi
đến giường của mình, đóng gói hết chăn đệm lại.
Lý Kiêu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi cùng Cửu Miêu dọn ra ngoài.”
Người trong phòng lập tức dừng tay lại.
“Cái gì? Chị dọn ra ngoài? Đang yên đang lành sao chị phải đi làm gì? Chỗ chúng ta chỉ cần một người đi là được.” Hà Giai
Ngọc bỏ lại công việc dở dang, tiến lên kéo lấy chăn của Nhiếp Nhiên.
Thi Sảnh kinh ngạc nói: “Đúng vậy, tại sao cậu phải dọn ra ngoài?”
Bọn họ tỏ ra kinh ngạc, còn Lý Kiêu lại thấy yên tâm. Cô biết ngay Nhiếp Nhiên sẽ không bỏ về tay không mà. Nhưng có phải
Nhiếp Nhiên đã tận tâm quá mức không?
Tuy Lý Kiêu không tiếp xúc với Cửu Miêu nhưng nhìn ra được năng lực của cô ta rất giỏi, có lẽ đầu óc cũng thông minh. Chuyện
mình có thể nghĩ tới, chắc chắn cô ta cũng có thể nghĩ tới.
Nhiếp Nhiên có từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Đôi mắt trong veo của Lý Kiêu sâu thẳm, cô mím chặt môi lại, nhìn chằm chằm
Nhiếp Nhiên.
“Buổi tối tôi luôn huấn luyện thêm, sẽ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, cho nên tôi chủ động yêu cầu dọn ra ngoài. Động tác của
Nhiếp Nhiên rất nhanh, chỉ một lúc sau, trừ cái chăn bị Hà Giai Ngọc kéo chưa gấp xong ra, đệm gối đều đã thu dọn xong cả.
“Ai nói quấy rầy, chị không quấy rầy một chút nào cả! Mỗi tối chị về em chẳng biết gì hết.” Hà Giai Ngọc kéo chặt cái chắn, không buông tay.
Nhiếp Nhiên lười vạch trần lời nói dối của
Hà Giai Ngọc, cô biết mỗi lần mình trở lại, cô ta đều phải tỉnh dậy nhìn mình một cái
mới có thể yên tâm ngủ. Lần này cô rời khỏi phòng cũng là muốn cho Hà Giai Ngọc có thể thoát khỏi trạng thái lo được lo mất kỳ quái này.
Nhiếp Nhiên tức giận kéo cái chăn lại, “Ai nói cô, tôi là vì Cổ Lâm, cô ấy vừa mới khỏi bệnh, cần ngủ tử tế.”
Nói rồi cô gấp chăn lại, mở tủ quần áo, lấy hết quần áo bên trong ra.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m