Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1756
CHỘT DẠ? NHIẾP NHIÊN KỲ LẠ
Cổ Lâm nói: “Không, tôi không sao, từ trước đến giờ tôi đặt lưng xuống là ngủ ngay, sẽ không quấy rầy tôi đâu.”
“Không được, cậu vừa mới khỏi bệnh, bạn ngày phải huấn luyện, buổi tối nên nghỉ ngơi tử tế mới được, tôi ra vào cho dù có nhẹ tay nhẹ chân thế nào thì ít nhiều vẫn sẽ phát ra tiếng.” Nhiếp Nhiên cười nói, sau đó cúi đầu xuống, không nhìn Cổ Lâm nữa.
Cổ Lâm vội vàng tiến lên giữ lấy cô, ánh mắt đầy vẻ chân thành, “Đâu có, tôi không yếu thế đâu, bác sĩ đã nói tôi khỏe rồi, cậu lại đây đi. Nếu như cậu vì tôi mà rời khỏi phòng, tôi sẽ thấy áy náy đấy.”
Hà Giai Ngọc nói với Nhiếp Nhiên: “Chị
Nhiên, Cổ Lâm đã nói thế rồi, chị đừng đi nữa mà.”
“Không được, tôi đã nói với sĩ quan huấn luyện và thầy đã đồng ý rồi, nếu cứ thay đổi liên tục thì thầy sẽ không vui đâu.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười cúi đầu xuống dọn dẹp, hoàn toàn không đối mặt với Cổ Lâm, đợi thu dọn xong, cô như vô tình thấy Cửu
Miêu đứng ở cửa, liền nói với cô ta: “Sau này tôi và cô sống chung một phòng, sĩ quan huấn luyện nói cô sắp phải sát hạch rồi, sau này buổi tối cũng phải huấn luyện thêm, như vậy dễ quản lý.”
Sau đó cô cho hết quần áo vào túi, lại cầm toàn bộ đồ dùng cá nhân đi.
Mà Hà Giai Ngọc, Cổ Lâm thì vẫn không ngừng khuyên cô.
Đáng tiếc, cho dù bọn họ nói thế nào,
Nhiếp Nhiên vẫn không trả lời, không chỉ thế, hình như Nhiếp Nhiên đang cố ý nó tránh Cổ Lâm, cô luôn cúi đầu, thỉnh
thoảng ngẩng đầu lên cười với cô ấy nhưng mắt không hề nhìn, trông như đang chột da. 2
Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhìn ra, nhưng Lý Kiêu và Cửu Miêu lại thấy rất rõ.
Nhưng lúc này, ngay cả Lý Kiêu cũng không hiểu, rõ ràng ở trong bệnh viện vẫn bình thường, sao lúc này vẻ mặt Nhiếp
Nhiên lại là như thế?
Lý Kiêu im lặng nhìn Nhiếp Nhiên, đáy mắt càng lúc càng thêm sâu.
Qua khoảng mười phút, cuối cùng Nhiếp
Nhiên cũng thu dọn xong, cô mang những món đồ cuối cùng đi ra ngoài cửa.
Hà Giai Ngọc không nỡ túm lấy ống tay áo cô, đáng thương gọi cô giống như bị bỏ rơi,
“Chị Nhiên…”
Vốn chỉ là bảo Cửu Miêu trả lại giường cho
Cổ Lâm mà thôi, sao chị Nhiên cũng đi theo chứ?
Nhiếp Nhiên thấy cô ta đáng thương giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ thì cười khẽ, “Có phải là tôi rời đi đâu, chỉ là không ngủ ở đây nữa mà thôi, ban ngày lúc huấn luyện không phải vẫn ở cạnh nhau à?”
Nói rồi cố định giãy ra khỏi tay cô ta.
Nhưng Hà Giai Ngọc đâu có ngoan ngoãn buông tay, vừa nghe thấy cô không ngủ ở đây nữa, cô ta lập tức siết chặt vạt áo
Nhiếp Nhiên, chết cũng không chịu buông tay, “Nhưng em không quen với việc chị xa em…”
“Dần dần cũng sẽ quen thôi. Vả lại không có tôi, còn có chị Kiều nhà cô ở đây mà.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười nghiêng đầu nhìn
Lý Kiêu.
Những câu này vẫn không thuyết phục được Hà Giai Ngọc, “Em không…”
Chị Kiều tuy tốt, nhưng chị Nhiên từng có ơn cứu mạng cô ta. Ân tình lớn bằng trời này không ai thay thế được.
“Chị Nhiên, chị đừng đi được không, em không muốn chị đi.”
Ánh mắt Nhiếp Nhiên tối sầm lại, cô thích hàn huyên đùa giỡn, nhưng không thích dây dưa, Hà Giai Ngọc quấn lấy cô thế này, nếu như là trước kia, chỉ sợ cô đã sớm hất cô ta ra rồi.
“Cô ngoan đi, sau này tôi sẽ dạy cô mấy chiêu đánh đối kháng, chỉ cần tung mấy chiêu đó ra, ngay cả chị Kiều nhà cô cũng chưa chắc ứng phó được, thế nào?” Cô vừa di chuyển sự chú ý của Hà Giai Ngọc, vừa lặng lẽ giãy khỏi tay cô ta.
Mắt Hà Giai Ngọc lập tức sáng mắt lên, “Có thật không?” Nhưng sau đó cô ta lập tức lắc đầu, “Không muốn, em thà không học còn hơn, em muốn chị ở lại, em không muốn chị đi, chị đi rồi em sẽ không ngủ ngon được.”
“Không ngủ ngon? Thể lúc tôi ra ngoài làm việc, chẳng lẽ đêm nào cô cũng mất ngủ à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, sau đó
vỗ vai cô ta, “Được rồi, đừng làm loạn nữa.”
Nói rồi cô lại quét mắt qua chỗ Lý Kiêu.
Lý Kiêu nhận được tín hiệu, đứng ở trước mặt Hà Giai Ngọc, chặn cô ta lại, “Cậu đi thì nhớ chú ý mọi chuyện, huấn luyện cũng phải có điều độ.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, “Yên tâm, có Cửu
Miêu ở cùng tôi, tôi sẽ không sao đâu.”
Hà Giai Ngọc thấy chị Nhiên nhà mình đi thật, sốt ruột định chạy ra ngoài, nhưng mới vừa đi hai bước đã bị Lý Kiêu giữ lấy vai, Hà Giai Ngọc cuống đến nỗi cau mày trách cứ: “Chị Kiều, sao chị không giữ chị
Nhiên lại?”
“Không cần thiết.” Lý Kiêu nhìn bóng người đã biến mất ngoài cửa rồi trở lại giường của mình.
Hà Giai Ngọc không biết có nên đuổi theo hay không, đang đứng ở cửa do dự thi Thi
Sảnh đi tới, bất lực nói: “Hà Giai Ngọc, cậu
có triển vọng được không, có phải Nhiếp
Nhiên rời khỏi đơn vị đâu, làm gì mà cứ như sinh li tử biệt thể? Nếu cô ấy vào được
Quân khu 9, rời xa cậu hoàn toàn, chẳng lẽ cậu còn quỳ xuống đất ôm đùi cô ấy khóc à?”
Hà Giai Ngọc bị chế giễu ấm ức gân cổ lên,
“Tôi…”
“Đừng nói với tôi là cậu sẽ đến Quân khu 9 nhé, với cái thành tích của cậu thì dẹp đi.”
Thi Sảnh nhìn thấu ngay tâm tư của Hà
Giai Ngọc, nói xong, cô ta liền đi đến cạnh giường của Cổ Lâm bắt đầu dọn dẹp.