Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1754
CHỈ LẦN NÀY THÔI, KHÔNG CÓ LẦN SAU
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn người vừa nói.
“Chị Kiêu?!” Hà Giai Ngọc khó tin kêu lên.
Bọn họ không hiểu tại sao lúc này Lý Kiêu cũng chen chân vào.
Không phải chỉ là đổi phòng thôi à?
Cửu Miêu là lính mới tới được có một tháng, không nói chuyện gì với ai, từ trước đến giờ hành động một mình, cũng không thân thiết với Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên, sao hai người lại tranh nhau đổi giường cho cô ta?
Bọn họ không hiểu, nhưng Lý Kiêu và
Nhiếp Nhiên chỉ trao đổi một ánh mắt là đã hiểu.
Nhiếp Nhiên biết Lý Kiêu đã rõ ý của mình.
Nhất định phải có người canh chừng Cửu
Miêu, mà Cổ Lâm lại không thể đi, vậy nghĩa là có một người phải chuyển ra ngoài. Vì thế Lý Kiêu mới chủ động nói nhường giường.
Nhiếp Nhiên nhíu mày lại, mặc dù cô cảm thấy đây là một đề nghị hay, nhưng mà…
Lúc cô đang suy nghĩ thì nghe thấy Cổ Lâm vội vàng từ chối, “Đừng, đừng vì tôi mà cãi nhau, thật ra tôi ở đâu cũng được, tôi không yếu ớt như mẹ tôi nói đâu, mọi người yên tâm đi.”
Nói rồi Cổ Lâm định tiến lên thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng. Lúc Cổ Lâm đi qua
Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không giơ tay ra ngăn cản.
ở trong mắt mọi người, rõ ràng là cô ngầm đồng ý để cho Cổ Lâm rời đi.
Hà Giai Ngọc nhanh tay giữ lấy Cổ Lâm,
“Cái gì mà cũng được, bọn tôi đã hứa với cô chú là phải chăm sóc tốt cho cậu rồi.”
“Đúng thế, cậu đừng vội đi, chuyện này chúng ta vẫn có thể bàn bạc lại mà.” Thi
Sảnh cũng lập tức tiến lên, cố ý chặn cửa lại.
“Chuyện này có gì mà bàn bạc, Cổ Lâm không được đi.”
Lời Hà Giai Ngọc khiến Nhiếp Nhiên càng thêm đau đầu, cô quát khẽ một tiếng,
“Đừng nói nữa!” Tiếp đó cô chụp lấy tay
Cửu Miêu: “Cô thu dọn đồ đạc đi, ở đây đợi tôi.”
Nói xong, cô vội vàng đi ra ngoài cửa, chẳng kịp trả lời câu hỏi của Hà Giai Ngọc.
Cô nôn nóng đi đến tòa văn phòng, sau đó lên tầng hai, gõ cửa, hô một tiếng, “Báo cáo!”
Lúc này Trần Quân vẫn ở trong phòng làm việc, thấy Nhiếp Nhiên thở hổn hển đứng ở cửa, anh ta nói đùa: “Ha ha, hiếm khi
Nhiếp Nhiên của chúng ta làm việc quy củ thế này nha.”
Ở trong mắt những sĩ quan huấn luyện này, Nhiếp Nhiên đúng là không phải một binh lính quy củ.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng đâu mà nói chuyện với Trần Quân, cô bước vào, đi thẳng đến trước mặt Quý Chính Hổ.
Quý Chính Hổ ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trần Quân thức thời bỏ lại công việc dở dang, kiếm cớ đi ra ngoài vận động, nhường phòng làm việc trống không lại cho hai người bọn họ.
“Thầy bảo Cửu Miêu đổi giường ngủ à?”
Nhiếp Nhiên vừa thấy Trần Quân rời đi, cũng không vòng vo với anh ta nữa mà hỏi thẳng.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ dịu đi, anh ta gật đầu nói: “Mấy người Hà Giai Ngọc nói bọn họ cần phải chăm sóc Cổ Lâm, cho nên tôi đồng ý.”
Nhiếp Nhiên cúi người xuống, đặt tay cạnh bàn, hỏi: “Có cách nào để cho Cửu Miêu không đổi giường không?”
“Tổng cộng chỉ có năm cái giường ngủ, cô định để cho hai người bọn họ ngủ chung một giường à?” Quý Chính Hổ thấy đổi giường chỉ là chuyện nhỏ nên hỏi ngược lại cô một câu với vẻ không quan tâm, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
“Thế này đi, tôi và Cửu Miêu cùng đổi đến phòng khác, hai người ở một phòng, thế nào?”
Lúc này Quý Chính Hổ không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời rất máy móc, “Bộ đội làm việc theo quy củ, không phải cô nói muốn đổi ai thì đổi người đó, muốn ở hai
người là ở hai người. Cô không có đặc quyền này.”
“Không hẳn là đặc quyền, vì tối nào tôi cũng huấn luyện đến rạng sáng, lần nào về cũng sẽ quấy rầy đến bọn họ, cho nên chuyển ra ngoài là muốn cho bọn họ thôi.”
Nhiếp Nhiên kiếm cớ nói với anh ta.
Quý Chính dừng tay lại, sau đó ngẩng đầu lên nói với cô: “Vậy cô đổi cho Cổ Lâm đi.”
“Thuận tiện cũng đổi cả Cửu Miêu đi.”
Nhiếp Nhiên thấy có khe hở nên nói với anh ta.
Quý Chính Hổ khẽ cau mày lại, gương mặt cương nghị mà nghiêm túc, “Tôi nói rồi, cô không có đặc quyền này.”
Nhiếp Nhiên vẫn kiếm cớ như vừa rồi,
“Không lâu nữa Cửu Miêu sẽ phải tiến hành một đợt sát hạch để xem cô ta có thể đi hay ở nên gần đây luôn huấn luyện liên tiếp giống tôi, buổi tối có lúc về phòng cùng
giờ với tôi, thầy để cô ta ở đó sẽ làm phiền
Cổ Lâm nghỉ ngơi.”
Nhưng lần này Quý Chính Hổ lại lạnh mặt lại, “Nếu như Cổ Lâm cần chăm sóc như vậy thì cô ấy nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Nhiên vội vàng nói: “Vì cô ấy mới xuất viện nên cần chăm sóc cẩn thận thôi, sau một thời gian sẽ khỏe lên thì không cần vậy nữa.”
“Không được, bộ đội có quy…”
Quý Chính Hổ định từ chối nhưng ai ngờ
Nhiếp Nhiên lại cau mày, phiền não nói:
“Thầy coi như giúp tôi, được không?”
“Tôi là một sĩ quan huấn luyện, nhất định phải làm gương cho người khác.”
Thật ra anh ta không cần giải thích với một binh lính thế này. Vả lại chuyện đổi giường từ trước đến giờ là nghe theo đơn vị sắp xếp, Nhiếp Nhiên không thể muốn đổi là đổi được, rõ ràng không phù hợp với quy củ.
Thực ra Nhiếp Nhiên biết rõ, nhưng tình hình của Cửu Miêu thật sự quá đặc biệt, cô tuyệt đối không thể để cô ta ở phòng khác được. Nếu không được, vậy cô chỉ có thể đi tìm Lý Tông Dũng thôi. Ông hiểu tình hình của Cửu Miêu, nhưng nếu làm lớn chuyện thì Cửu Miêu có thể sẽ nghi ngờ.
Khá là phiền phức, song phiền phức vẫn hơn là không canh chừng được cô ta.
Nhiếp Nhiên cau mày định lui ra ngoài.
Nhưng vừa mới đi đến cửa, cô đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Quý Chính
Hổ vang lên sau lưng, “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa.”
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, mắt sáng lên, cười nói: “Cảm ơn thầy!”