Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1753
BỎ MẶC CÔ ẤY?
Tống Nhất Thành thấy vẻ mặt cô bình thường, hình như không thay đổi quá lớn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Ừ, dù sao tôi cũng chỉ nói thế thôi, cô không cần quá lo lắng.”
Ngay cả Hoắc Hoành cũng bị lừa bởi biểu hiện của Nhiếp Nhiên, Tống Nhất Thành đâu phải là đối thủ của cô.
“Tôi biết rồi, ăn mì đi.”
Hai người nói xong những lời này, lại cúi đầu ăn.
Nhưng bây giờ là mùa đông, hai người còn ngồi bên ngoài nói chuyện rất lâu nên mì đã nguội từ lâu rồi.
“Thôi, đừng ăn nữa, ngộ nhỡ ăn xong nhiễm lạnh sẽ không tốt đâu.” Tống Nhất
Thành đưa tay ngắn cô lại.
Mục đích của lần ăn cơm trưa này là vì để nói chuyện này với Nhiếp Nhiên, bây giờ đã nói xong rồi, tuy anh ta rất muốn giữ cô lại, nhưng trông thấy cô bình tĩnh quá mức, nếu kéo dài thì trong lòng anh ta cứ thấy không ổn, vì vậy anh ta chủ động đề nghị: “Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về.”
Nhiếp Nhiên cười, buông đũa xuống nói:
“Được.”
Tống Nhất Thành trả tiền rồi đưa cô về xe.
Mấy người Cổ Lâm đi xe nhà mình trở về đơn vị, cho nên Tống Nhất Thành trực tiếp lái xe đưa cô về.
Bệnh viện cách đơn vị hơn hai tiếng lái xe, lúc cô đến cổng đơn vị đã là hai ba giờ chiều rồi. Cô ở trong xe cảm ơn Tống Nhất
Thành, lại nói mấy câu nữa rồi xuống xe, đi vào trong đơn vị.
Tống Nhất Thành thấy bóng dáng cô hoàn toàn biến mất ở sau cổng, mới khởi động xe rời đi.
Đang là đợt nghỉ phép, trong sân huấn luyện không có ai, Nhiếp Nhiên đi qua bên ngoài sân huấn luyện về tòa ký túc xá.
Nhưng vừa mới lên tầng, còn chưa đi vào đã thấy Cửu Miêu đang dọn đồ dùng cá nhân của mình ra ngoài.
“Cô đang làm gì thế?” Nhiếp Nhiên bước nhanh tới hỏi.
“Chuyển đồ.” Cửu Miêu nói một câu ngắn gọn rồi lại quay vào bên trong phòng.
Chuyển đồ?
Chẳng lẽ Cửu Miêu đang thu dọn đồ cho Cổ
Lâm à? Nhưng trông cô ta không giống người nhiệt tình thế này.
Cô đi vào theo thì thấy trong phòng rất hỗn loạn, mà Hà Giai Ngọc đứng ở chính giữa thấy Nhiếp Nhiên liền mỉm cười đi tới, “Chị
Nhiên, chị về rồi à?”
Nhiếp Nhiên khó hiểu nhìn bọn họ:
“Chuyện gì thế này?”
“À, không có gì, Cổ Lâm trở lại rồi nên bọn em muốn Cửu Miêu nhường lại cái giường này, cô ta đang thu dọn đồ đạc, định lát nữa chuyển đến một phòng trống khác.”
Hà Giai Ngọc chỉ cái giường vốn thuộc về
Cổ Lâm.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ Cửu Miêu vốn đang dùng giường của Cổ Lâm. Ban đầu cô muốn Cửu Miêu ở bên cạnh mình để tiện canh chừng cô ta, bây giờ Cổ Lâm trở lại rồi, mà giường chỉ có một cái.
Nhóm Lý Kiêu thân với Cổ Lâm, hơn nữa cô ấy bị bệnh nặng mới khỏi, sao có thể đi được? Còn Cửu Miêu, cô ta chỉ mong sao rời khỏi nơi này, thuận nước đẩy thuyền thoát khỏi sự giám sát của cô.
“Bọn em đã nói với sĩ quan huấn luyện rồi,
Cổ Lâm bị bệnh nặng mới khỏi, cần có người chăm sóc, bọn em phải trông chừng
cậu ấy, cho nên muốn Cửu Miêu nhường cái giường này lại.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế liền lập tức nhíu mày, nhân lúc Cửu Miêu chuyển đồ đến phòng mới, cô lạnh mặt lại, khiển trách Hà Giai Ngọc, “Ai bảo mọi người làm như vậy!”
Mọi người đều giật mình, ngay cả Lý Kiêu cũng dừng tay lại, nhìn về phía cô.
“Sao thế, em làm sai cái gì à?” Hà Giai Ngọc hoang mang vô tội nhìn Nhiếp Nhiên, không hiểu tại sao cô lại mắng mình.
Nhiếp Nhiên nói xong câu này cũng biết mình nói sai rồi. Đám người Hà Giai Ngọc không biết thân phận của Cửu Miêu, làm thế là rất bình thường. Nhưng bây giờ cô không quan tâm được bọn họ nói gì, cũng không để ý những người đó đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, cô vừa nhìn thấy Cửu Miêu đi vào, chuẩn bị dọn chỗ đồ cuối cùng đi liền cất bước đến, giữ lấy tay cô ta, “Cô không thể đi!”
Cửu Miêu không thể rời khỏi tầm mắt cô được!
Dẫn sói vào nhà đã là quá nguy hiểm rồi, cô không thể đem toàn bộ binh lính của đơn vị dự bị ra cược trận này được.
Mọi người thấy cô làm thế, vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi.
Cửu Miêu không đi, vậy…
“Nếu cô ta không đi, vậy Cổ Lâm làm thế nào?” Hà Giai Ngọc nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Ở đây có tổng cộng năm cái giường, không thể để cho Cổ Lâm đi được đúng không?
Thế này rõ ràng không hợp với lẽ thường, tại sao Nhiếp Nhiên lại mặc kệ Cổ Lâm mà giữ lại Cửu Miêu chứ?
Đúng lúc này Cổ Lâm đứng lên, cười nói:
“Hay là thôi đi, tôi đến phòng mới cũng được, đừng làm phiền người khác.”
Hà Giai Ngọc cau mày lại: “Phiền cái gì, đây vốn chính là giường ngủ của cậu, hơn nữa cậu vẫn còn chưa khỏe hẳn, ở đây thì buổi tối chúng tôi chăm sóc cậu cũng tiện hơn.”
“Nhưng mà…”
Cổ Lâm còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên, “Tôi chuyển ra ngoài, để Cổ Lâm ngủ giường của tôi đi.”