Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1752
DI CHỨNG?
“Anh nói tiếp đi.”
Nhiếp Nhiên có vẻ rất bình tĩnh, dường như không vì lời Tống Nhất
Thành nói mà tỏ ra kinh ngạc.
Thực ra cô đã nhận thấy Cổ Lâm là lạ rồi.
Nhưng cô không biết điểm Tống Nhất
Thành nói có giống với điểm mình nghĩ không.
“Thật ra thì… tôi cũng không biết nói thế nào, chính là… haiz… tôi cũng không nói rõ được.” Tống Nhất Thành cau mày phiền não.
Nhiếp Nhiên khoát tay, “Không sao, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
Tống Nhất Thành không tiện từ chối nữa, anh ta sắp xếp lại câu chữ rồi mới lên
tiếng, “Tôi chỉ dựa vào cảm giác của mình thôi, không có gì chứng minh cả, cứ thấy hình như tinh thần của cô ấy không bình thường lắm.”
“Không bình thường có nghĩa là gì?”
Thấy Nhiếp Nhiên cau mày lại, ánh mắt lạnh lùng, Tống Nhất Thành vội vàng nói:
“Tôi không có gì chứng minh, cứ coi như tôi nói linh tinh thôi, đừng coi là thật.”
Nhiếp Nhiên buồn cười, cô hung dữ lắm hay sao mà anh ta lại sợ cô đến thế.
“Được, tôi biết rồi, anh cứ nói đi, không cần quan tâm đúng sai.”
Tống Nhất Thành nghe thế mới nói những gì quan sát được trong khoảng thời gian này ra.
“Tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy, trong khoảng thời gian cô ấy tỉnh lại thì sức khỏe của cô ấy đã không có vấn đề gì quá lớn, song tôi cứ thấy cảm xúc của cô ấy không
ổn định lắm, đặc biệt là lúc nhìn thấy cô, còn cả lúc nghe thấy mọi người bảo cô ấy rời khỏi đơn vị nữa.”
Lúc Tống Nhất Thành càng nói đến cuối thì vẻ mặt càng nghiêm túc, Nhiếp Nhiên cũng vậy.
Lúc đầu khi Cổ Lâm thay đổi, Nhiếp Nhiên tưởng là mình bị ảo giác, nhạy cảm quá.
Nhưng bây giờ Tống Nhất Thành nói đây là kết luận từ việc quan sát trong khoảng thời gian này, đủ để có thể thấy không phải là ảo giác của cô.
Cảm xúc của Cổ Lâm đúng là có vấn đề.
Nhưng nó rốt cuộc là do nguyên nhân gì gây ra?
Tống Nhất Thành thấy cô cụp mắt, im lặng không nói gì, lại vội vàng bổ sung: “Cô ấy bị thương nặng, cộng thêm sự sợ hãi lúc bắn súng dẫn đến tinh thần thất thường cũng rất bình thường.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta dè dặt thì khẽ cười, “Nếu như chỉ là tinh thần thất thường do sợ hãi gây ra, tôi nghĩ anh sẽ không nói với tôi nhiều như vậy đâu.”
Tống Nhất Thành ngẩn ra, thấy vẻ mặt hiểu rõ của cô liền cau mày vào, nghiêm túc nói, “Đúng, mất trí nhớ, tinh thần thất thường không đáng sợ, sợ nhất là nếu như trong tiềm thức của cô ấy đã có bóng đen tâm lý cùng với di chứng sau thương tích, mà bởi vì mất trí nhớ nên cô ấy không cảm nhận được, vậy thì rất đau đầu.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, “Ý anh là không phải cô ấy giả vờ mất trí nhớ, mà là trên thực tế bây giờ cô ấy có vấn đề về tâm lý?”
Người đối diện gật đầu.
Vừa rồi cô ngồi im không nói gì là vì đang suy nghĩ nguyên nhân khiến cảm xúc của
Cổ Lâm không ổn định. Tống Nhất Thành nói lúc cô ấy thấy mình, cảm xúc thay đổi rất lớn, khi đó cô còn nghi ngờ có phải là
Cổ Lâm… giả vờ mất trí nhớ không. Mặc dù
không hiểu tại sao cô ấy phải giả vờ mất trí nhớ, những cảm xúc kỳ quái như vậy thì hơi giống thật. Ai ngờ Tống Nhất Thành lại nói là di chứng sau thương tích.
“Vậy tại sao lại đau đầu?” Nhiếp Nhiên lại hỏi.
“Cảm xúc của cô ấy bây giờ thế nào, cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Theo lý mà nói bây giờ nên gặp bác sĩ tâm lý, song vấn đề là cô ấy đang mất trí nhớ, trị liệu tâm lý cũng không thể nào hóa giải được. Dần dà không có ai khai thông cho cô ấy, một khi trí nhớ khôi phục thì đồng nghĩa với việc sẽ bùng nổ, rất khó khống chế.” Tống Nhất Thành thấy ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, lập tức dịu giọng: “Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, không có bất kỳ căn cứ gì cả. Có thể là do thời gian cô ấy mê man quá dài, nhất thời không quen giao lưu với người khác. Tôi đề nghị cô ấy vừa mới hồi phục, cần phải cố gắng tránh những chuyện có thể kích thích cô ấy, đợi cô ấy tiếp xúc với mọi người lâu rồi, ổn
định rồi thì hãy dẫn dắt. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được, dẫn dắt cũng không thể mạnh mẽ quá.”
Mặc dù Tống Nhất Thành lại nói những lời kiểu đó, nhưng Nhiếp Nhiên biết chỉ là để khiến cô yên tâm thôi.
Vết thương của Cổ Lâm chắc chắn sẽ để lại di chứng, chỉ là vì tạm thời mất trí nhớ nên cô ấy mới không bùng nổ, nhưng thỉnh thoảng cảm xúc sẽ bị mất khống chế vì di chứng đó.
Nhiếp Nhiên đè nén tâm trạng chua xót trong lòng, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, không muốn để cho Tống Nhất Thành lo lắng, “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý những gì anh nói. Nếu như phát hiện vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với anh.”