Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1751
CÔ ẤY CỨ LÀ LẠ
An Viễn Đạo vừa mới đi, Tống Nhất
Thành đã tới: “Đi thôi, tôi biết có một quán rất ngon, tôi đưa cô đi.”
Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt và cảm xúc lại, quay sang nhìn anh ta, “Ăn không ngon tôi sẽ không trả tiền đâu.”
Tống Nhất Thành cười, bảo đảm với cô,
“Yên tâm, quán tôi giới thiệu chắc chắn là ngon.”
Đang là giờ làm việc nên trên đường gần như không có mấy xe, Tống Nhất Thành càng lại càng xa, đi toàn đường nhỏ. Xe quanh co một lúc, cuối cùng dừng ở trước một cái ngõ nhỏ chật hẹp.
“Đồ ngon anh giới thiệu ở chỗ này à?”
Nhiếp Nhiên nghi ngờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Cô chưa học câu thâm tàng bất lộ à? Ở đây có một quán mì rất ngon, mau đi theo tôi, chậm có thể sẽ không được ăn đâu.”
Tống Nhất Thành giục cô xuống xe, sau đó dẫn cô vào ngõ đi quanh co một lúc nữa.
Nếu không phải Nhiếp Nhiên có năng lực thì cô không dám theo anh ta đi trong cái ngõ nhỏ vắng vẻ không một bóng người này
Đi vòng vèo khoảng hai ba phút, cuối cùng cũng đến trước cái quán mì “thâm tàng bất lộ” đó, có mấy người ngồi trong quán, bây giờ mới mười rưỡi mà đã có người tới ăn mì rồi. Cô rất tò mò, rốt cuộc là mì ngon thế nào mà đáng đến sớm để ăn thế này?
Tống Nhất Thành đi vào chào hỏi với bà chủ trước, xem ra anh ta với bà chủ này rất thân quen vì họ nói chuyện không hề khách sáo chút nào.
Gọi mì xong, Tống Nhất Thành lại đi ra ngoài, thấy cô đứng ngây ra ở đó, anh ta vội vàng cười gọi: “Ngồi đi, còn không mau
chiếm chỗ thì lát nữa chỉ có thể đứng ăn mì thôi.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, không ngượng ngùng mà thoải mái tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống. Cô nhỏ con nên không sao, nhưng Tống Nhất Thành là một người đàn ông cao lớn, ngồi lên trông hơi buồn cười, chẳng ăn nhập với dáng vẻ mặc áo blouse trắng của anh ta chút nào.
“Đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, tôi còn tưởng anh sẽ đưa tôi đến quán nào rất đắt nữa.” Nhiếp Nhiên nhìn cảnh vật xung quanh, nói với anh ta.
Tống Nhất Thành chọn hai đôi đũa ra khỏi ống trúc, đưa một đôi cho Nhiếp Nhiên,
“Có đắt thế nào cũng không thể ăn, lại còn không ngon, mấy nơi kiểu đó chỉ có thể đã mắt thôi, nếu như muốn ăn đồ ngon thì vẫn phải tìm mấy quán cũ thế này.”
“Xem ra anh rất giỏi ăn đấy.” Nhiếp Nhiên nhận lấy đũa, nhìn bà chủ đang bận rộn nấu mì.
“Đương nhiên rồi, không giỏi ăn thì còn gọi gì là cuộc sống.”
Hai người nói chuyện một lúc thì bà chủ bê hai bát mì lên.
Mắt Tống Nhất Thành sáng trưng, vẻ mặt tươi cười kia khác hoàn toàn với dáng vẻ mặc áo blouse trắng nói một đống thuật ngữ chuyên ngành với bệnh nhân. Anh ta vừa ăn một miếng to, vừa giục cô nếm thử.
Vừa rồi Nhiếp Nhiên luôn để ý bà chủ nấu mì, thấy bà ta không có hành động gì kỳ lạ, cho nên cũng yên tâm gắp một miếng. Cô không có yêu cầu gì quá lớn với chuyện ăn uống, song ăn một miếng thấy mùi vị cũng khá được, “Ừm, rất ngon.”
“Đương nhiên rồi, chỗ tôi chọn chắc chắn là ngon.” Tống Nhất Thành cười, trông như chỉ đơn giản là bảo cô mời mình ăn bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là như thôi.
Nhiếp Nhiên ăn hai gắp mì xong, đặt đũa xuống, nhìn Tống Nhất Thành, “Trừ mời tôi ăn mì ra, chắc anh vẫn có chuyện khác đúng không?”
Tống Nhất Thành đang gặp mì hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh nói, “Không, tôi chỉ muốn mời cô ăn một bữa cơm thôi, dù sao cũng lâu lắm không gặp nhau rồi.”
Nhiếp Nhiên cười, dịch lại gần, “Vậy được rồi, tôi hỏi anh, anh bảo tôi giấu giếm chuyện này, rốt cuộc là đứng ở góc độ bác sĩ mà suy nghĩ, hay là An Viễn Đạo bảo anh làm như vậy?”
“Đương nhiên là đứng ở góc độ bác sĩ để suy nghĩ rồi.” Tống Nhất Thành trả lời, nhưng lúc ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén của Nhiếp Nhiên, anh ta lập tức chột dạ, “Dĩ nhiên… Sĩ quan huấn luyện An cũng có đề nghị như vậy.”
Anh ta nói xong câu này thì thấy sắc mặt
Nhiếp Nhiên sầm xuống.
Anh ta rất sợ Nhiếp Nhiên trở mặt, vội vàng bổ sung: “Nhưng phần lớn vẫn là đứng ở góc độ bác sĩ để suy nghĩ, thật đấy!
Cô phải tin tưởng tôi.”
“Anh cảm thấy bây giờ độ đáng tin của anh là bao nhiêu?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên là một trăm phần trăm rồi!”
Nhưng rất đáng tiếc, Nhiếp Nhiên lại ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Tống Nhất Thành sợ mình mất hết hình tượng, lo lắng nói, “Thật mà, tôi thật sự không lừa cô! Tôi không tin cô không cảm nhận được.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Cảm nhận được cái gì?”
Tống Nhất Thành cau mày, hơi do dự, “Cô là người thông minh, hôm nay lúc nói chuyện chắc ít nhiều gì cũng cảm nhận được mới đúng.”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Anh không nói rõ ràng thì sao tôi biết anh đang nói gì?”
Tống Nhất Thành không biết Nhiếp Nhiên không biết thật hay giả vờ không biết, anh ta do dự mấy giây, cuối cùng vẫn hỏi:
“Chính là… cảm xúc của Cổ Lâm… cô có phát hiện là có… vấn đề không?”