Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1750
RỐT CUỘC CÓ PHẢI GIẤU GIẾM KHÔNG?
“Nghiêm Hoài Vũ, chúng ta là anh em, hôm nay tôi thẳng thắn nói với cậu rằng cô ấy sẽ không thể nào thích cậu đâu.”
Nghiêm Hoài Vũ ngẩng phắt đầu lên, đáy mắt tràn đầy vẻ tức giận.
“Cậu đừng giận vội, nghe tôi nói hết đã.
Nếu Nhiếp Nhiên thích cậu thì đã sớm thích cậu rồi, làm sao có thể bởi vì Quân khu 9 mà thay đổi chứ.” Đã đến mức này,
Kiều Duy cũng dứt khoát nói rõ ràng hết, tránh để anh ta làm ra chuyện ngốc nghếch, “Còn nữa, cậu cảm thấy Nhiếp
Nhiên là kiểu người chỉ hướng đến người
Quân khu 9 à? Cậu không hiểu ý ngầm trong lời nói đó của cô ấy sao?”
Nghiêm Hoài Vũ chấn động, “Ý cậu là cô ấy cố ý nói cho tôi nghe?”
Vì để Nghiêm Hoài Vũ có thể nhận thức rõ được sự thật, Kiều Duy chỉ có thể gật đầu nói: “Cậu thấy người thông minh như cô ấy không hiểu tâm tư của cậu chắc? Chỉ là cô ấy không muốn vạch trần thôi.”
Lúc chân tướng và hiện thực bày ra trước mắt, đó là một chuyện vô cùng đau khổ.
Lần này Nghiêm Hoài Vũ bị đả kích không nói ra lời.
Thật ra anh ta rất muốn phản bác nhưng
Kiều Duy nói đúng, khiến anh ta không thể mở miệng được.
Kiều Duy thấy vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, chỉ vỗ vai anh ta rồi rời đi, để anh ta yên tĩnh một mình.
Cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên và Tống Nhất
Thành đang đi xuống tầng.
“Ăn cái gì?” Nhiếp Nhiên vừa đi vừa hỏi.
“Ăn gì cũng được, tôi không kén ăn.”
Tống Nhất Thành cùng cô xuống tầng, lúc đi đến đầu cầu thang, Nhiếp Nhiên vô tình liếc thấy trong đám người có một người đang vội vàng chạy đến đây, cô dừng bước lại, đợi người kia đến gần mới cười nói: “Sĩ quan huấn luyện An vội vội vàng vàng đi đầu thế?”
An Viễn Đạo nghe thấy giọng quen thuộc bèn ngẩng phắt đầu lên, “Cô đến từ lúc nào thế?”
“Tôi đến lâu rồi.” Nhiếp Nhiên cười đi tới, thấy anh ta cầm bình giữ nhiệt thì trêu,
“Xem ra sĩ quan huấn luyện An lại lén cấp đồ ăn rồi.”
Được cô nhắc nhở, An Viễn Đạo vội vàng đưa canh cho Tống Nhất Thành, “Bác sĩ
Tống, phiền anh mang vào giúp tôi.”
Lúc này Tống Nhất Thành không cứng rắn như vừa rồi mà đồng ý luôn, “Được, hai người nói chuyện một lúc đi.”
Nói xong anh ta cầm bình giữ nhiệt đi lên tầng
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, nhìn bóng lưng
Tống Nhất Thành, sau đó mới nhìn An Viễn
Đạo: “Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“Đến vườn hoa nhỏ nói chuyện đi.” An
Viễn Đạo chỉ bên ngoài, sau đó đi trước.
Lúc này đang là buổi sáng, các bệnh nhân vẫn còn ở trong phòng bệnh, vườn hoa nhỏ rất vắng vẻ. Nhiếp Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: “Muốn nói gì với tôi thế?”
An Viễn Đạo thấy vẻ mặt cô thản nhiên, không có bất cứ chút bất an nào, trong lòng càng lo lắng hơn, “Cổ Lâm tỉnh rồi, bây giờ cố định làm thế nào?”
Anh ta biết tính cô, ác với người khác, và cũng không lưu tình với mình. Cô bình tĩnh quá mức khiến người ta nhìn mà bất an.
“Còn sao được nữa chứ, Tống Nhất Thành nói không thể kích thích cô ấy, chỉ có thể đợi cô ấy tự nhớ lại chuyện kia thôi.”
An Viễn Đạo thở phào, gật đầu nói liên tục:
“Cũng tốt, tôi còn lo là cô sẽ chủ động thẳng thắn nói ra nữa chứ.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, không vui nói,
“Thầy cũng cho rằng là tôi không nên thẳng thắn sao?”
An Viễn Đạo khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, “Chuyện này là một cú sốc rất lớn với cô ấy, nếu như cô ấy quên rồi thì coi như là một cơ hội ông trời cho cô ấy. Nghe mấy người Hà Giai Ngọc nói là cô muốn vào Quân khu 9 à?”
Nhiếp Nhiên thấy khó hiểu lắm, rõ ràng là đang nói chuyện Cổ Lâm, sao đột nhiên lại chuyển chủ đề sang Quân khu 9, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
“Quân khu 9 rất khó vào, nếu vào giờ phút quan trọng này mà lộ ra tin tức cô đẩy chiến hữu ra làm con tin, thế thì chắc chắn sẽ xong đời.”
“Tôi quan tâm đến Cổ Lâm hơn Quân khu 9. Không thể vào Quân khu 9 thì cũng đúng thôi, vốn dĩ chuyện này cũng là do tôi.”
An Viễn Đạo sợ nhất là nghe thấy cách tổn thương người lại tổn thương mình của cô,
“Được rồi, nếu ông trời đã cho cô cơ hội này thì hãy quý trọng đi. Tuy lúc đó cô lỗ mãng, nhưng cô cũng đã liều mạng truyền máu cho cô ấy, coi như một mạng đổi một mạng rồi, hơn nữa người nổ súng… cũng không phải là cô, cô cần gì phải ôm hết tất cả trách nhiệm vào mình?”
Lúc nói đến cuối cùng rõ ràng anh ta dừng một lát, hơn nữa tâm trạng cũng tệ hơn rất nhiều.
Nhiếp Nhiên biết anh ta nghĩ đến Thiên
Dạ, cô đang nghĩ xem nên an ủi anh ta thế nào, ai ngờ lại thấy anh ta đứng lên, “Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nhiếp Nhiên lập tức đứng lên, “Cổ Lâm đã tỉnh rồi, vậy lúc nào thầy mới về?”
An Viễn Đạo dừng bước lại, nói thẳng: “Để sau hãy nói, tôi sống ở bên đó rất tốt.”
Sau đó anh ta không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.
Có thể thấy cái chết của Thiên Dạ đối với anh ta mà nói là một đả kích rất lớn. Dù gì thì An Viễn Đạo cũng đối xử với cô ta như con gái, như em gái. Không chỉ là cú sốc ở mặt tình cảm mà anh ta còn tự trách mình dạy Thiên Dạ không tốt, thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình, nên mới nảy sinh suy nghĩ rời đi.
Nhiếp Nhiên không tiện ép anh ta về, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta bỏ đi.