Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1747
úc này, giọng nói luôn bình tĩnh của Lý Kiêu lộ ra chút lo lắng. Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cô vì chưa bao giờ thấy Lý Kiêu như thế này.
L Lý Kiêu cũng thấy mình hơi kích động nên đành dịu giọng đi, “Cậu có muốn uống gì không?” “Đợi tôi nói xong, tôi sẽ đi mua cùng cậu.” Nhiếp Nhiên cười, ra hiệu cho Lý Kiêu yên tâm.
Mặc dù Lý Kiêu vẫn cau mày, đáy mắt mang theo vẻ lo lắng, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì nữa.
Nhiếp Nhiên nhìn Cổ Lâm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu có từng nghĩ đến việc rời khỏi đơn vị, trở về cuộc sống đại học chưa?” Cổ Lâm vốn yên tĩnh mỉm cười nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng sau khi nghe thấy câu này, vẻ mặt cô lập tức thay đổi, “Cái gì?” Không chỉ có Cổ Lâm kinh ngạc, ngay cả vẻ mặt Lý Kiêu cũng biến đổi.
Không phải là định thẳng thắn à?
Sao Nhiếp Nhiên lại bảo Cổ Lâm rời đi?
Chuyện gì thế này?
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Tôi đã hỏi sĩ quan huấn luyện rồi, tỉ lệ tổn thương của cậu khá cao, muốn rời khỏi đơn vị cũng được.” So với vẻ mặt phức tạp của Cổ Lâm, mẹ Cổ Lâm kinh ngạc hỏi ngay, “Rời đi được là cháu?” “Vâng.” “Vậy thì tốt quá rồi, rời đi được là tốt nhất!
Mẹ không thấy yên tâm khi con ở đơn vị, vả lại sức khỏe của con không tốt, đừng đến đơn vị huấn luyện thì hơn.” Nhưng Cổ Lâm lại không được vui lắm, cô cau mày lại, nhỏ giọng nói: “Như vậy sao được, chẳng dễ gì con mới kiên trì được đến bây giờ, con không muốn rời đi.” Mẹ Cổ Lâm xụ mặt xuống, nhíu mày nói:
“Không muốn rời đi là sao hả? Khó khăn lắm con mới sống được, thậm chí đơn vị cũng sẵn lòng cho con đi rồi, con còn muốn thế nào?” “Nhưng con đã kiên trì lâu thế rồi, con thật sự không muốn đi.” Cổ Lâm nói rất nhỏ, dáng vẻ rất đáng thương, nhưng câu nói này lại làm mẹ cô ấy tức giận, nhưng vì Cổ Lâm bị bệnh nặng mới khỏi, không thể khiển trách nên bà vừa tức giận vừa bất lực nói: “Cái con bé này…” Nhiếp Nhiên thấy mẹ con họ căng thẳng liền đề nghị: “Nếu cậu không muốn rời đi thì sĩ quan huấn luyện nói rồi, cậu bị bệnh nặng mới khỏi, có thể về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước.” Cổ Lâm vẫn kiên trì lắc đầu.
Mẹ Cổ Lâm hoàn toàn bó tay với cái tính bướng bỉnh của con mình, “Cô đã nói câu này với nó cả một tháng trời rồi, nhưng nó sống chết không đồng ý, cứ nói mình đã khỏe rồi, có thể trở về đơn vị huấn luyện.” “Con không sao thật mà, con đã dưỡng bệnh hơn một tháng ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói không còn vấn đề gì cả nữa.” Cổ Lâm cau mày, thậm chí còn cãi lại mẹ mình một câu.
“Con!” Bà nghẹn đến đau cả phổi.
Nhiếp Nhiên thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai mẹ con họ bèn dịu giọng lại dỗ dành: “Cậu bị thương ở đầu đấy, có cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa không? Tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, hơn nữa còn sắp đến lần sát hạch mùa đông rồi, bây giờ cậu về đó huấn luyện với cường độ lớn như vậy sẽ không chịu nổi đâu.” Nói xong, cô khẽ quét mắt qua hai người thông minh là Lý Kiêu và Kiều Duy.
Kiều Duy phản ứng trước Lý Kiêu, gật đầu nói, “Đúng thế Cổ Lâm, hay là cô theo cô chú về nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa đi, ăn nhiều đồ bổ như canh gà táo đỏ là tốt nhất, gần đây đơn vị sắp bắt đầu đủ loại sát hạch rồi.” “Đúng vậy, bây giờ cậu về huấn luyện cũng không kịp nữa, cậu không tham gia sát hạch mùa hè, chỉ trông cậy vào sát hạch mùa đông sẽ rất khó khăn.” Thi Sảnh cũng lập tức tham gia vào, đồng thời chọc Hà Giai Ngọc ở bên cạnh.
Hà Giai Ngọc hoàn hồn lại, gật đầu như con gà mổ thóc, “Đúng vậy, tôi thấy hay là cậu dứt khoát xin nghỉ một năm đi, sau đó huấn luyện cùng khóa mới.” Cô ta không nói câu này còn đỡ, vừa nói thế đã chạm đến dây thần kinh nào đó của Cổ Lâm, Cổ Lâm ngẩng phắt đầu lên, lớn tiếng hô, “Không được!” Mọi người chưa bao giờ thấy Cổ Lâm nói chuyện lớn tiếng thế này nên đều ngẩn ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Mà Cổ Lâm hình như cũng phát hiện ra mình đã hơi kích động, cúi thấp đầu nhỏ giọng bổ sung một câu, “Tôi muốn trở về, tôi… muốn ở bên mọi người…” Mẹ Cổ Lâm tức giận nói, “Cái con bé này, con ở đơn vị huấn luyện, ba mẹ không ở cạnh được, ngộ nhỡ con lại đau đầu thì sao?” “Không đâu, bác sĩ đã cho con xuất viện rồi, sao đau đầu được nữa!” Cổ Lâm nhìn về phía Nhiếp Nhiên, khó hiểu hỏi: “Nhiếp Nhiên, tại sao cậu lại muốn tôi rời đi?”