Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1746
NÓI THẬT?
Cổ Lâm mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, mặc dù đã trải qua một tháng điều dưỡng những sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, cằm trở nên nhọn hơn, nhưng ít ra đỡ hơn lúc cô nằm ở trên giường.
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ yếu ớt ấy thì cổ họng giống như bị nhét một cục bông. Mất mấy giây để bình ổn lại cảm xúc, cô làm ra vẻ thoải mái cười trêu: “Xem ra cậu vẫn nhận ra tôi, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Người khác có lẽ không nghe rõ, nhưng
Tống Nhất Thành đứng ngay sau lưng cô thì nghe ra được giọng cô đang khẽ run lên.
Cổ Lâm cười ngượng ngùng giống như cô gái nhỏ, xấu hổ cụp mắt lí nhí nói: “Nhiếp
Nhiên vẫn thích nói đùa như thế, sao tôi có thể không nhận ra cậu được…”
Mẹ Cổ Lâm vội vàng cười tiếp lời: “Đúng thế, làm sao có thể không nhận ra ân nhân cứu mạng của mình được?”
Nhắc đến chuyện này, Cổ Lâm ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên, “Ba mẹ nói với tôi là cậu liều mạng cứu tôi, nếu như lúc ấy cậu không kịp thời truyền máu cho tôi, có lẽ tôi…”
Vừa nhắc đến chuyện này, tâm trạng của
Cổ Lâm đã hơi kích động, chóp mũi đỏ lên, nói chuyện cũng nghẹn ngào. Ba mẹ Cổ
Lâm được nhắc cũng nhớ lại tình hình khi đó, trong lòng vừa chua xót vừa cảm kích.
Còn những người khác thì hơi lúng túng, lo lắng nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Lý Kiêu lại nhạy bén bắt được vẻ chua xót thoáng nhanh qua khóe miệng cô rồi biến mất. Sau đó lại thấy cô khôi phục như bình thường, cười trêu: “Đừng, cậu
đừng có khóc, bác sĩ nói bây giờ cậu không thể quá kích động, cậu mà kích động, cô chú sẽ trách tôi đấy.”
Mẹ Cổ Lâm vội vàng xua tay, “Không đâu không đâu, bác sĩ nói bây giờ nó đang khôi phục rất tốt, đã không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Cho dù không sao cũng không thể kích động được, vẫn phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không bác sĩ Tống sẽ không cho cậu đi đâu.” Nhiếp Nhiên chuyển chủ đề lên Tống
Nhất Thành.
Tống Nhất Thành hiểu ý của cô, anh ta mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, nếu có xảy ra vấn đề gì, tôi chỉ có thể giữ cô lại thôi.”
Sau khi anh ta nửa đùa nửa thật, bầu không khí trong phòng lập tức dịu đi hẳn, ngay cả Cổ Lâm cũng bật cười.
Nhưng cười một lúc, Cổ Lâm giống như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi Nhiếp
Nhiên: “À đúng rồi, lần trước lúc đi Lý Kiêu
nói với tôi là cậu có chuyện muốn nói với tôi.”
Tiếng cười bên trong phòng lập tức biến mất, mọi người lại nhìn Nhiếp Nhiên một lần nữa. Tống Nhất Thành đang định xoa dịu thì lại nghe thấy Lý Kiêu lên tiếng, “Tôi muốn đi mua chai nước, mọi người có ai đi cùng không?”
“Tôi cũng hơi khát.” Kiều Duy hiểu ra đầu tiên, lập tức lên tiếng phụ họa.
“Hình như tôi cũng hơi khát, hay là mọi người cùng đi mua một ít đồ, thuận tiện cùng cô chú đi ăn chút gì đi, cũng gần trưa rồi.”
Dứt lời, Thi Sảnh nháy mắt ra hiệu cho
Kiều Duy kéo Nghiêm Hoài Vũ và ba Cổ
Lâm, còn cô ta kéo Hà Giai Ngọc và mẹ Cổ
Lâm.
Nhưng sao ba mẹ Cổ Lâm có thể đi ăn cơm với bọn họ được? Bây giờ bọn họ đặt hết sự chú ý lên Cổ Lâm, vì vậy vội vàng từ chối.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Không, không cần đâu, cô chú không đói bụng, các cháu đi ăn đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chú còn phải làm thủ tục xuất viện cho Cổ Lâm, các cháu đi ăn đi.”
Thấy bọn họ từ chối, Thi Sảnh và Kiều Duy tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
“Không sao, chú! Lát nữa chúng cháu sẽ đi làm thủ tục giúp chú, đi ăn cơm trước đã.”
“Đúng vậy, ăn cơm trước, ăn xong chúng cháu làm cùng cô chú, nhiều người sẽ nhanh hơn.”
Hai người bọn họ không ngừng kéo ba mẹ
Cổ Lâm, ngay cả Tống Nhất Thành cũng tham gia vào.
Nhiếp Nhiên lên tiếng: “Thôi, cô chú không muốn đi ăn thì đừng ép.”
Cả nhóm dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc
Nếu như thôi thì cô phải nói thật với Cổ
Lâm thế nào?
Chẳng lẽ nói thật ngay trước mặt ba mẹ cô ấy à?
Liệu có khiến ba mẹ Cổ Lâm cảm thấy bị lừa gạt không?
Nhiếp Nhiên quay sang nói với Cổ Lâm:
“Thật ra chuyện tôi muốn nói với cậu rất đơn giản, tôi…”
Lý Kiêu đột nhiên lên tiếng cắt ngang,
“Nhiếp Nhiên!”