Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1748
KIÊN TRÌ KHÔNG NHƯỢNG BỘ
Có lẽ Cổ Lâm chỉ thuận miệng nói ra thôi, nhưng nó lại khiến Nhiếp
Nhiên ngẩn người.
Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị mẹ Cổ Lâm cướp lời, “Đương nhiên là vì tốt cho con nên mới bảo con rời đi rồi! Huấn luyện ở đơn vị vừa khổ cực vừa mệt mỏi, con bị bệnh nặng mới khỏi, nhất định sẽ không chịu nổi, Nhiếp Nhiên thương con nên mới nói thế.”
Hình như Cổ Lâm thấy bất lực hoặc không kiên nhẫn nên nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.
Con tĩnh dưỡng cả một tháng rồi, rất khỏe, không sao đâu.”
“Con…”
Mẹ Cổ Lâm đang định nổi giận thì Nhiếp
Nhiên vội vàng lên tiếng trấn an, “Thế này đi cô, cô cho Cổ Lâm cùng chúng cháu về trước, để chúng cháu trông nom cậu ấy, nếu như có vấn đề gì, chúng cháu sẽ liên lạc với cô chú ngay. Cô thấy thế nào?”
Mẹ Cổ Lâm suy nghĩ một lát, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn con gái mình, thấy con bé cúi đầu không lên tiếng thì chỉ có thể thỏa hiệp, “Được rồi, cũng chỉ đành thế thôi. Làm phiền các cháu rồi.”
Nhiếp Nhiên cười, “Không đâu ạ, đều là chiến hữu ở cùng phòng, có gì mà phiền toái chứ?”
Nói xong, cô bảo Kiều Duy và Mã Tường cùng ba Cổ Lâm đi làm thủ tục xuất viện.
Còn mẹ Cổ Lâm và mấy người Hà Giai Ngọc thì thu dọn hành lý, Nghiêm Hoài Vũ thì phụ trách đóng gói đồ dùng hằng ngày, phích nước… Nhiếp Nhiên thì vì lý do an toàn nên hỏi Tống Nhất Thành một số chuyện cần chú ý trong sinh hoạt cho Cổ
Lâm, còn cả thời gian, số lần uống thuốc.
“Chị Nhiên, bọn em dọn dẹp xong rồi, đợi lát nữa làm thủ tục xong là có thể đi.” Hà
Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên và mẹ Cổ Lâm đang nói chuyện, nên đứng ở xa gọi một tiếng coi như nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên đang định đáp lại thì Tống
Nhất Thành đi tới bên cạnh cô, khẽ ho một tiếng.
Cô chỉ đành nuốt câu trả lời đã đến miệng xuống, nói với những người đó: “À… mọi người đưa Cổ Lâm về trước đi, có lẽ tôi sẽ về muộn chút.”
Hà Giai Ngọc thắc mắc: “Tại sao lại về muộn chút? Chúng ta cùng về không được à?”
“Bởi vì cô ấy đã hẹn với tôi rồi, buổi trưa muốn mời tôi ăn cơm.” Tống Nhất Thành vội vàng nói chen vào.
Hà Giai Ngọc khẽ cau mày nhìn Cổ Lâm,
“Nhưng hôm nay chúng ta tới để đón Cổ
Lâm mà…”
Cổ Lâm mỉm cười xua tay, “Không sao,
Nhiếp Nhiên, cậu cứ đi đi, có nhiều người đi với tôi thế này là đủ rồi.”
Hà Giai Ngọc không nói thì thôi, bây giờ cô ta nói thế, Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy mình làm thế này không tốt lắm, vì vậy cô thương lượng với Tống Nhất Thành, “Hay là lần sau được nghỉ tôi mời anh ăn nhé?”
Tống Nhất Thành không cười nữa, “Không phải chứ, ngay cả lịch khám bệnh buổi chiều tôi cũng đổi qua ngày mai chỉ vì bữa cơm này thôi đấy.”
“Anh có bị làm sao không đấy hả, hôm nay
Nhiếp Nhiên đến để đón Cổ Lâm, sao anh cứ phải bám lấy cô ấy thế?” Nghiêm Hoài
Vũ chất vấn.
“Nhưng tối hôm kia Nhiếp Nhiên đã đồng ý với tôi rồi, hơn nữa vừa nãy cũng nói muốn mời tôi ăn cơm.” Tống Nhất Thành rất cố chấp trong chuyện này.
Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy Tống Nhất
Thành đang quấn lấy Nhiếp Nhiên, anh ta tức giận nói, “Nhưng vừa rồi cô ấy cũng nói là đổi sang lúc khác rồi, anh không nghe thấy à?”
“Ừ, không nghe thấy.” Tống Nhất Thành nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, trên khóe miệng là nụ cười như có như không, nhưng đáy mắt lại mang theo sự cố chấp.
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao Tống Nhất
Thành nhất định phải ăn cơm với mình, trước kia anh ta không phải là người sẽ vì một bữa cơm mà không nhượng bộ thế này.
“Thôi được, mọi người đưa Cổ Lâm về đi, bữa cơm này tôi đã trì hoãn rất lâu rồi, nếu hôm nay còn hoãn nữa thì đúng là không hay lắm.” Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi ăn cơm với
Tống Nhất Thành.