Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1745
ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP
Những người ở đây đều biết chuyện của Cổ Lâm đã mang đến tổn thương thế nào đối với Nhiếp Nhiên, bây giờ Cổ Lâm tỉnh lại rồi, với tính tình của Nhiếp Nhiên, cô nhất định là sẽ nói thật, nhưng như vậy có nghĩa là chuyện này sẽ bị lộ ra, cũng không biết Cổ Lâm sẽ có phản ứng gì…
Nghĩ tới đây, bọn họ liền không đùa giỡn nữa.
Nhiếp Nhiên không ngờ câu giảng hòa của mình lại còn khiến tâm trạng của bọn họ tệ hơn.
Hà Giai Ngọc hỏi: “Chị Nhiên, chị đã nghĩ xong sẽ nói gì khi gặp Cổ Lâm chưa?”
Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười, ra vẻ thoải mái trả lời: “Không biết, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi tính.”
Nói rồi cô dẫn đầu đi ra ngoài cổng đơn vị.
Đám người kia nhìn bóng lưng cô, thầm thở dài rồi cũng đi theo.
Đám người bắt xe buýt đến bệnh viện. Sau hơn hai tiếng, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Bọn họ vào cổng khu nội trú, lên tầng năm, mới vừa đi tới hành lang đã thấy ba mẹ Cổ Lâm đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh với vẻ mặt lo lắng.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế thì tim thắt lại, lập tức chạy lên.
“Sao thế ạ, có phải Cổ Lâm lại xảy ra chuyện gì không?”
Cô chưa từng thấy Cổ Lâm có thể chạy có thể nhảy có thể xuống đất đi lại, ý thức của cô vẫn còn dừng lại ở lúc cô ấy nằm ở trên giường, nhắm mắt, không nói chuyện. Lại thêm bệnh tình của Cổ Lâm cứ lặp đi lặp
lại mấy lần, vì vậy cô vô cùng lo lắng có phải lúc này bệnh tình của cô ấy lại tái phát không.
Mẹ Cổ Lâm vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, vui mừng nở nụ cười, “Cháu đến rồi à, không phải bệnh tình tái phát, là bác sĩ nói kiểm tra cho Cổ Lâm lần cuối cùng. Cô chú cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài, bác sĩ nói nếu như không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.”
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô buông bàn tay đang nắm tay mẹ Cổ Lâm ra, nhìn qua cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, nhưng bên trong cửa sổ thủy tinh bị cửa chớp che mất nên không nhìn thấy được gì cả.
Cả đám người đứng đó khoảng nửa tiếng, cuối cùng của phòng bệnh cũng mở ra.
Bác sĩ lớn tuổi đi đầu dẫn một đám bác sĩ và y tá trẻ tuổi ra, mẹ Cổ Lâm căng thẳng hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa?”
Bác sĩ lớn tuổi cười lớn chúc mừng: “Yên tâm đi, qua kiểm tra của chúng tôi, cô ấy đã không còn vấn đề gì nữa rồi, lát nữa có thể thu dọn đồ đạc xuất viện.”
“Có thật không? Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cảm ơn bác sĩ, nếu như không có mọi người… con tôi… nó…” Mẹ Cổ Lâm kích động rơm rớm nước mắt, không ngừng nghẹn ngào nói.
“Không có gì, đây là chức trách của chúng tôi, cho dù bệnh tình như thế nào thì chưa đến giây phút cuối cùng, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Bác sĩ cười xua tay: “Bây giờ chị có thể vào thăm cháu rồi.”
Mắt mẹ Cổ Lâm đỏ ửng, vội vàng gật đầu nói: “Được được được…”
Nói xong bà lau nước mắt, đi vào trong phòng bệnh. Còn bác sĩ lớn tuổi kia thì dẫn các bác sĩ trẻ tuổi đến phòng bệnh khác.
Đúng lúc này, ông nghe thấy có một người nói: “Thầy Thẩm, lát nữa em phải nói
chuyện phẫu thuật ngày kia với mấy bệnh nhân, thầy đi trước đi.”
Thầy Thẩm gật đầu rồi dẫn những người khác rời đi.
Người ở lại đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên, cười nói: “Cuối cùng cô cũng đến rồi, mang đủ tiền không đấy?”
Đám người Nghiêm Hoài Vũ định vào phòng thấy cảnh này, lập tức cau mày lại.
Nhóm Kiều Duy nhìn về phía Nhiếp Nhiên, thức thời nói một câu chúng tôi đi trước rồi kéo Nghiêm Hoài Vũ vào bên trong phòng bệnh.
Tống Nhất Thành tiếp tục nói: “Tối hôm qua tôi làm phẫu thuật sáu tiếng liên tiếp, bữa sáng cũng chưa được ăn, lát nữa nhất định ví tiền của cô sẽ chảy máu nhiều lắm đấy.”
“Bác sĩ Tống, không phải anh bảo muốn nói chuyện phẫu thuật với bệnh nhân à?”
Nhiếp Nhiên đã lâu không gặp Tống Nhất
Thành, nhướng mày hàn huyên với anh ta.
Tống Nhất Thành dịch lại gần, đắc ý cười nói: “Không nói thế, làm sao thầy Thẩm có thể bỏ qua cho tôi được?”
Nhiếp Nhiên mải nghĩ đến Cổ Lâm ở trong phòng nên nói chuyện với anh ta mấy câu rồi thu lại ý cười, chỉ phòng bệnh, “Tôi vào thăm cô ấy đã.”
Tống Nhất Thành cũng biết cô vội và căng thẳng, gật đầu nhắc nhở: “Đừng quên lời tôi nói ngày đó, cố gắng đừng kích thích cô áy.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Nhiếp Nhiên đáp rồi đi vào trong phòng bệnh.
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đi vào, vội vàng vỗ nhẹ lên tay Cổ Lâm, nhắc nhở, “Cổ
Lâm, cậu xem ai đến này.”
Người đang cặp mắt ngồi dựa trên giường chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm
phải ánh mắt Nhiếp Nhiên. Trong nháy mắt đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, ngay cả lòng bàn tay cũng ươn ướt.
Thời gian trôi qua từng giây.
Chỉ có bốn năm giây ngắn ngủi, nhưng đối với Nhiếp Nhiên mà nói lại lâu như nửa thế kỷ.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên, “Nhiếp Nhiên…” 15