Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1744
uổi tối hôm đó Nhiếp Nhiên huấn luyện xong, lúc sánh vai với Quý Chính Hổ đi ra khỏi sân huấn luyện, cô nói với anh ta: “Ngày kia được nghỉ, tôi phải đến bệnh viện đón Cổ Lâm nên không huấn luyện nữa.” Quý Chính Hổ dừng bước lại, sau đó khẽ nhíu mày, “Cổ Lâm vẫn muốn trở lại à?
Thật ra với mức độ bị thương của em ấy thì hoàn toàn có thể về nhà nghỉ ngơi nửa năm nữa.” “Được sao?” Tuy Nhiếp Nhiên làm quân nhân đã lâu, nhưng thời gian cô ở trong đơn vị không được bao nhiêu, hoàn toàn không biết những chế độ trong đơn vị.
“Được.” Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Quý Chính Hổ, Nhiếp Nhiên đột nhiên cảm thấy Cổ Lâm về nhà nghỉ ngơi nửa năm nữa cũng không tệ.
“Thậm chí em ấy có thể viết báo cáo rời khỏi đơn vị.” Quý Chính Hổ lại bổ sung một câu.
“Rời đi?” Nhiếp Nhiên dừng bước lại, kinh ngạc nhìn anh ta.
Quý Chính Hổ nhìn cô, gật đầu, “Ừ, tôi cảm thấy em ấy có thể tìm một trường học, sống cuộc sống của một cô gái bình thường.
Ngày mai cô có thể thuận tiện hỏi em ấy xem.” Sống cuộc sống của một cô gái bình thường?
Chuyện này đối với Cổ Lâm có lẽ là một lựa chọn tốt. Không chỉ tốt với thương thế của cô ấy, còn tốt với tính cách của cô ấy nữa, thật ra tính cô ấy không quá hợp với quân đội, nổ súng cũng cần đả thông tâm lý, ít nhất ở góc độ của Nhiếp Nhiên mà nói, cô ấy thật sự không thích hợp.
Nói chuyện với Quý Chính Hổ xong, cô trở lại ký túc xá nghỉ ngơi, vừa rạng sáng hôm sau cô đã dậy, lúc chuẩn bị mặc quần áo đánh răng rửa mặt thì thấy Hà Giai Ngọc cùng với Thi Sảnh và Lý Kiêu cũng lần lượt dậy.
Ngày đó lúc Tống Nhất Thành gọi điện thoại tới, bọn họ đều nghe thấy, cũng hẹn sẽ cùng Nhiếp Nhiên đến bệnh viện đón Cổ Lâm.
Bốn người chuẩn bị rất nhanh, chỉ một lát đã sửa soạn xong hết.
Lúc này Cửu Miêu cũng đã dậy, nhưng cô ta không đi theo bọn họ mà đánh răng rửa mặt xong liền đi đến phòng ăn, sau đó huấn luyện.
Chỉ còn một tuần nữa là đến đợt sát hạch của cô ta, nếu cô ta muốn ở lại vào Quân khu 9 cùng Nhiếp Nhiên, vậy nhất định phải thông qua lần sát hạch này trước mới được.
Đám người kia thấy Cửu Miêu đi thẳng xuống tầng, không buồn nhìn bọn họ lấy một cái, Hà Giai Ngọc lẩm bẩm, “Tính tình quái dị thật.” “Cậu thấy không phục à?” Thi Sảnh trêu ghẹo: “Không sao, dù gì cũng không phải chỉ một mình cậu thua cô ta, còn có năm người nữa mà.” “Cái gì mà không phục, có lần thua nào mà tôi không phục, chẳng qua là… tôi không thích nữ binh đó.” Hà Giai Ngọc thấy Cửu Miêu đã biến mất ở cửa thì nhỏ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Thi Sảnh nghe thấy Hà Giai Ngọc công khai không thích một nữ binh chưa làm sai bất cứ chuyện gì thế này, “Vì sao không thích? Chẳng lẽ là bởi vì cô ta đánh bại cậu? Vậy ban đầu Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu cũng đánh bại cậu, sao không thấy cậu không thích? Cậu thiên vị đó hả?” “Không phải thế, tôi chỉ cảm thấy mắt cô ta để trên đỉnh đầu, xem thường người khác thôi.” Nghe thấy lý do của Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh thờ ơ nói: “Cho xin đi, xem thường cậu cũng rất bình thường, một người thua trận còn muốn người khác coi trọng à? Người với người khác nhau, cậu không phải là nhân dân tệ, còn muốn ai ai cũng thích mình chắc?” (Đ “Nhưng mà… được rồi được rồi, coi như cậu nói có lý, coi như tôi nói sai, tôi xin lỗi được chưa?” Hà Giai Ngọc thẳng tính từ trước đến giờ đều dựa vào cảm giác của mình để đưa ra nhận thức, lúc này nghe thấy Thi Sảnh phân tích như vậy cũng cảm thấy hình như mình quá võ đoán.
Cô ta không nói gì Cửu Miêu nữa.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi ký túc xá, đi xuống tầng, hướng về cổng đơn vị. Lúc bọn họ đến công thì thấy đám người Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy đã đứng đợi.
“Sao mọi người đến sớm thế, còn mười lăm phút nữa mới đến thời gian hẹn mà?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này phải hỏi Mã Tường ấy.” Kiều Duy vỗ Mã Tường, nói: “Tối hôm qua cậu ta không ngủ, còn ầm ĩ khiến chúng tôi cũng chẳng ngủ được.” “Đâu có…” Mã Tường không biết nói chuyện, là người dễ bị bỏ qua nhất, lúc này bị Kiều Duy trêu chọc, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.
Kiều Duy chỉ vào mắt anh ta, “Rốt cuộc cậu có hay không, người khác nhìn cái vành mắt cả đêm không ngủ của cậu là biết.” Tất cả mọi người đều bật cười.
Nhiếp Nhiên thấy mặt anh ta đỏ lên, tốt bụng giải vây thay anh ta, “Không sao, tối hôm qua tôi cũng không ngủ được, buổi sáng có che thế nào cũng không che nổi vành mắt đen sì.” Lời của cô làm tất cả mọi người đều dừng cười.