Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1743
CHỈ CẦN CHƯA KIỂM TRA, TÔI VẪN CÓ CƠ HỘI
Lại thêm ba tiếng huấn luyện nữa.
Lúc này đèn trong đơn vị đã tắt rồi, trong sân huấn luyện chỉ có Nhiếp Nhiên và Quý Chính Hổ.
Một vòng huấn luyện vượt chướng ngại vật 400 mét kết thúc, Nhiếp Nhiên không chịu nổi, cô khom người thở hổn hển một lúc, sau đó mới đi vòng lại.
Quý Chính Hổ cầm đồng hồ bấm giờ, sau khi nhìn thành tích, anh ta nói với Nhiếp
Nhiên: “Với thành tích của cô bây giờ, tôi cảm thấy cô vẫn nên chuẩn bị vào đội thủy quân lục chiến đi.”
“Thầy nói là thành tích bây giờ của tôi có thể vào đội thủy quân lục chiến rồi à?”
Nhiếp Nhiên thở hổn hển, nhìn cái đồng hồ bấm giờ trong tay anh ta, cau mày lại.
Hai phút bốn mươi giây, chậm hơn hai đợt trước mười giây.
Thành tích này ở đơn vị dự bị không phải cao, sao có thể vào được đội thủy quân lục chiến? Quý Chính Hổ đang đùa với cô à?
“Không phải, ý tôi là cô được bọn họ đặc cách mời, cô vẫn nên từ bỏ Quân khu 9 đi.”
Quý Chính Hổ nghiêm túc chế giễu khiến
Nhiếp Nhiên vô cùng hậm hực, cô cố nhịn không lườm Quý Chính Hổ một cái, lạnh lùng nói: “Thầy nói thẳng thành tích của tôi không đạt tiêu chuẩn không phải là được rồi à?”
Rõ ràng anh ta là người nghiêm túc hơn An
Viễn Đạo, vậy mà lúc chế giễu người ta còn gớm hơn cả An Viễn Đạo.
“Thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Dứt lời, Nhiếp Nhiên lại đi về điểm đầu của đường tập.
Nhưng huấn luyện ba tiếng liên tiếp, cho dù là người kiên trì như Nhiếp Nhiên cũng không chịu nổi, hơn nữa sau khi cô bị thương đã dừng huấn luyện một thời gian dài, bây giờ đột nhiên huấn luyện cường độ cao càng làm cô cảm thấy mệt hơn.
Quý Chính Hổ nhắc nhở: “Lần sát hạch này sẽ diễn ra vào cuối tháng hai, chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại, mặc dù cô biết Quý Chính Hổ tốt bụng nhắc nhở, nhưng thế này lại khiến cô cảm thấy ý anh ta là đang bảo cô từ bỏ đi, “Chỉ cần chưa đến ngày sát hạch, tôi vẫn còn cơ hội.”
Nói xong, cô lại quay đầu đi về điểm bắt đầu.
Đêm hôm đó Nhiếp Nhiên huấn luyện đến mười hai giờ mới trở về ký túc xá.
Cô vốn tưởng là mọi người ngủ hết rồi, ai ngờ vào phòng lại thấy trong phòng vẫn để một cái đèn bàn, mà những người đó thì đều ngồi đợi mình.
Trừ Cửu Miêu.
Lúc này cô ta đưa lưng về phía bọn họ, nhìn có vẻ như đã ngủ say rồi. Nhiếp
Nhiên biết cô ta chưa hề ngủ, chỉ là lười nói chuyện với bọn họ nên giả vờ ngủ thôi.
Nhưng cô vẫn thấp giọng hỏi: “Mọi người ngồi ở đây làm gì thế?”
“Còn không phải là tại Hà Giai Ngọc không khăng đòi đợi cậu về sao?” Thi Sảnh trả lời xong, lập tức nói với Hà Giai Ngọc: “Xem đi, tôi đã nói là Nhiếp Nhiên chỉ đi ra ngoài huấn luyện thôi, chắc chắn nửa đêm sẽ về, cậu lại cứ không tin.”
Hà Giai Ngọc nhìn thấy Nhiếp Nhiên trở lại, đâu có còn quan tâm đến Thi Sảnh nữa, cô ta chạy lên, hỏi: “Chị Nhiên, sao chị về muộn thế?”
Nhiếp Nhiên nhìn cái tay đang nắm chặt tay mình của cô ta, nói: “Tôi đã dừng huấn luyện một thời gian dài, cho nên Quý
Chính Hổ bắt tôi huấn luyện bù, có thể khoảng thời gian này tôi sẽ về rất muộn, sau này mọi người không cần chờ tôi nữa.”
“Sao SĨ quan huấn luyện Quý suốt ngày giữ chị lại thế?” Hà Giai Ngọc vô cùng bất mãn với cách làm của Quý Chính Hổ, “Thầy ấy không thể tìm người khác à?”
Kiểu tức giận trẻ con này khiến Thi Sảnh chọc vào đầu cô ta một cái, “Nói thừa,
Nhiếp Nhiên muốn thi vào Quân khu 9, dĩ nhiên phải liều mạng huấn luyện rồi. Cậu nên mừng vì sĩ quan huấn luyện Quý dạy thêm cho Nhiếp Nhiên, chứng tỏ cô ấy có hy vọng vào Quân khu 9.”
“Vậy… chị Nhiên, chị muốn vào Quân khu 9 thật à? Quân khu 9 rất khổ, cũng rất mệt mỏi, còn mệt hơn bây giờ nhiều!” Hà Giai
Ngọc nói với cô.
Thi Sảnh vạch trần: “Cậu biết mình không thi được vào Quân khu 9, cho nên muốn kéo Nhiếp Nhiên theo, không cho cô ấy vào
Quân khu 9 chứ gì?”
Hà Giai Ngọc bị cô ta vô tình vạch trần thì rất lúng túng, nhưng vẫn cứng rắn nói:
“Đâu… đâu có… hơn nữa ai nói tôi không thi được!” ( )
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, mọi người mau ngủ đi, tôi đi tắm đây.” Nhiếp Nhiên sợ nếu nói tiếp thì Cửu Miêu lại gây phiền cho cô nên dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện, cầm quần áo và đồ đánh răng rửa mặt đi đến phòng tắm.
Lúc cô quay lại, trong phòng đã yên tĩnh rồi.
Nhiếp Nhiên đã giặt xong quần áo ở trong phòng tắm, cô bước nhẹ ra ban công phơi đồ, sau đó quay lại, nằm xuống giường ngủ luôn.
Một tuần tiếp theo, gần như ngày nào cũng một hai giờ sáng Nhiếp Nhiên mới về.
Đám người kia quen rồi, cũng không đợi cô nữa.
Có lúc Hà Giai Ngọc vẫn sẽ đột nhiên tỉnh dậy nhìn giường của cô, hoặc là nhìn ra ban công, chờ thấy cô đang phơi quần áo ngoài ban công hoặc là đang chuẩn bị nằm ngủ, cô ta mới yên tâm tiếp tục nằm xuống ngủ.
Ba ngày sau, cô nhận được điện thoại của
Tống Nhất Thành, anh ta nói ngày kia Cổ
Lâm sẽ xuất viện. Nhiếp Nhiên nói mình biết rồi, sau đó hai người lại nói chuyện mấy câu rồi mới cúp điện thoại.