Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1742
KIẾM CÁI CỚ KHÁC
Dưới ánh đèn, Nhiếp Nhiên dựa vào tủ, sắc mặt nhợt nhạt mà yếu ớt. Cô vốn cho là Cổ Lâm tỉnh lại thì mình cũng được giải thoát, ai ngờ cô ấy lại mất trí nhớ. Hơn nữa Tống Nhất Thành còn cảnh cáo cô, tốt nhất đừng dùng chuyện này kích thích cô ấy.
Xem ra đúng như An Viễn Đạo và Lý Tông Dũng nói, Thiên Dạ dùng cái chết để chuộc tội, còn cô chỉ có thể dùng sự áy náy và bất an cả đời để chuộc tội thôi.
Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt nặng nề.
Căn phòng ký túc xá không có một ai, yên tĩnh giống như bị cả thế giới rời bỏ.
Cô đứng ở đó không nhúc nhích.
Không biết dã qua bao lâu sau, trên hành lang bên ngoài ký túc xá dần dần vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó cô nghe thấy tiếng của túc xá bị đẩy ra.
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy là Cửu Miêu.
Hai người nhìn nhau, sau đó Cửu Miêu quay đi chỗ khác, đến thẳng trước giường của mình chỉnh sửa lại quần áo.
Lúc này Nhiếp Nhiên đã đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cô chủ động lên tiếng,
“Nghe nói hôm qua cô lấy một địch sau à?
Xem ra đã chuẩn bị xong tâm lý vào quân đội rồi nhỉ?”
Cửu Miêu dùng tay lại, lạnh lùng trả lời:
“Tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Nhiếp Nhiên trầm ngâm gật đầu, “Vậy cũng đúng.”
Sau đó cô đi đến giường của mình rồi nằm xuống. Huấn luyện cả chiều nên cô hơi mệt rồi.
Cửu Miêu đột nhiên quay sang nhìn Nhiếp
Nhiên, “Đêm hôm kia tại sao cô lại chạy ra ngoài?”
“Tôi tưởng cô không phải là người nhiều chuyện.” Nhiếp Nhiên từ từ mở mắt ra, nói:
“Trong camera của cảnh sát tìm được tung tích của chiếc xe kia, sau đó lại bắt được những tên tội phạm đó lại, chỉ thiếu một mình cô, tôi là người tiếp xúc với cô lâu nhất nên bọn họ gọi tôi qua lấy lời khai.”
Nhiếp Nhiên không muốn dùng cái cớ bị bệnh để qua loa lấy lệ với Cửu Miêu, bởi vì cô ta quá thông minh, sẽ không tin chuyện này.
Hơn nữa sáng sớm hôm nay cô vội vàng đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng như vậy, với tâm tư cẩn thận của Cửu Miêu, nhất định cô ta sẽ nghi ngờ. Thế nên cô chỉ có thể nửa thật nửa giả dùng chuyện cướp xe để lừa cô ta.
Cửu Miêu cau mày lại, “Sau đó thì sao?”
Nhiếp Nhiên cười như không cười, gối hai tay ra sau gáy, “Sau đó tôi trở về.”
“Hết rồi à?” Cô ta hỏi.
“Hết rồi.” Nhiếp Nhiên trả lời.
Cửu Miêu không tin lắm: “Chẳng lẽ bọn họ không nghi ngờ đến cô à?”
“Đùa cái gì thế, lần bắt cướp biển này tôi là người có công đấy, làm sao bọn họ có thể nghi ngờ tôi được? Hơn nữa cho dù nghi ngờ tôi cũng vô ích, mặt và giới tính của cô đều không khớp, A Cửu lại là một người không có thân phận, bọn họ có thể làm gì tôi?” Nhiếp Nhiên hùng hồn trả lời khiến
Cửu Miêu không nói được gì.
Không sai, thân phận của cô ta là giả, cho dù bây giờ cô ta đứng ở trước mặt cảnh sát, bọn họ cũng chưa chắc có thể nhận ra cô ta.
Hai người không nói gì nữa, ai làm việc nấy.
Nửa tiếng sau, ngoài cửa lại vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó giọng Hà Giai
Ngọc vang lên từ bên ngoài, “Chị Nhiên, bọn em mang bánh bao và cả một chút đồ ăn về cho chị này, chị mau đến ăn đi.”
Sau đó cửa bị đẩy ra.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ đều đã về, lại cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ rồi, vì thế đứng dậy nói với bọn họ: “Để đó đi, tôi không đói, tạm thời không muốn ăn.”
Nói xong cô đi ra ngoài, không nhìn cái bánh bao kia lấy một cái.
Hà Giai Ngọc thấy cô về chưa được bao lâu lại vội vàng ra ngoài, lập tức bắt lấy cô,
“Chị đi đâu thế?”
“Vẫn còn sớm, tôi đi huấn luyện một lúc.”
Nhiếp Nhiên đội mũ lên, chỉnh sửa một chút, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Đám người kia ngẩn ra nhìn hướng Nhiếp
Nhiên rời đi, còn chưa nói gì đã nghe thấy
một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng,
“Tôi đi nhờ chút.”
Hà Giai Ngọc giật mình quay lại nhìn, phát hiện là Cửu Miêu, cô ta cầm đồ rửa mặt và quần áo, hình như là định đi tắm.
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên và Cửu
Miêu lần lượt đi ra ngoài bèn nói với Thi
Sảnh: “Sao tôi cứ cảm thấy bầu không khí vừa rồi giữa hai người bọn họ là lạ nhỉ?”
“Yên tâm, dù có là lạ thế nào thì chị Nhiên nhà cậu cũng sẽ không thiệt đâu.” Thi Sảnh
Vỗ vai cô ta, ra chiều ai ủi.
Hà Giai Ngọc cảm thấy có lý, “Cũng đúng.”
Sau đó bọn họ đi vào trong phòng.
Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống tầng, đi tới sân huấn luyện. Mới đến cổng sân huấn luyện, cô đã thấy Quý Chính Hổ đang đứng đó rồi.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, sau đó cười chào hỏi anh ta, “Sĩ quan huấn luyện đang đợi tôi à? Vậy đi thôi, chúng ta tiếp tục huấn luyện.”
Lúc không có người, cô luôn đối xử với Quý
Chính Hổ thế này.
Quý Chính Hổ cũng đã quen rồi, anh ta chắp hai tay sau lưng hỏi: “Tại sao cô không đi ăn cơm?”
“Tạm thời tôi không đói.”
Nhiếp Nhiên định đi vào trong sân huấn luyện, lúc đi ngang qua anh ta lại bị anh ta giữ lấy, “Cô chỉ huấn luyện không ăn cơm, thân thể sẽ không chịu nổi.”
“Bọn họ mang bánh bao cho tôi, đang để trong ký túc xá rồi, lát nữa huấn luyện xong trở về…” Cô vô tình liếc một cái, vừa vặn thấy Quý Chính Hổ để tay sau lưng, hình như anh ta cầm cái gì trong tay, cô cười, “Thầy cũng mang đồ ăn cho tôi à?”
Sắc mặt Quý Chính Hổ cứng đờ, sau đó khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi mang cho tôi.”
“Đừng đùa nữa, không phải thầy vừa ăn cùng bọn họ xong à?”
Nhiếp Nhiên nói rồi định lấy cái túi sau lưng anh ta, ai ngờ bị anh ta nhẹ nhàng tránh đi, “Đồ ăn đêm.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười xấu xa nhìn anh ta, rõ ràng không tin lý do này.
Tuy Quý Chính Hổ bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng không chịu nổi sự trêu chọc và cười nhạo trong ánh mắt cô, anh ta lập tức quát lên: “Còn không mau đi huấn luyện vượt chướng ngại vật đi!”
Nhiếp Nhiên lười biếng đáp, “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô mới đi vào trong sân huấn luyện.