Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1741
BÍ MẬT KHÔNG THỂ NÓI RA
Tống Nhất Thành trầm giọng nói tiếp:
“Đúng vậy, mất trí nhớ có chọn lọc nghĩa là sau khi một người chịu đựng kích thích hoặc não bộ bị va chạm mà quên đi một số chuyện mình không muốn nhớ.”
“Vậy có thể chữa được không?” Nhiếp Nhiên không giỏi về mảng y học nên cô hỏi anh ta đủ mọi chuyện.
Tống Nhất Thành không cảm thấy phiền chán mà trả lời từng vấn đề; “Vậy phải xem mức độ bị thương của cô ấy thế nào. Dưới tình huống bình thường, mất trí nhớ có chọn lọc sẽ dần khôi phục lại qua thời gian, nhưng nếu như chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của cô ấy, vậy thì thần
kinh sẽ khởi động chương trình tự bảo vệ mình, sẽ chọn quên mãi mãi.”
“Anh nói cho tôi biết, bây giờ tỷ lệ khôi phục trí nhớ của cô ấy là bao nhiêu?
“Tôi cũng không thể chắc chắn được, có lúc một chút kích thích nhỏ hoặc là một hai cầu của người khác cũng sẽ có thể chạm đến dây thần kinh kia của bệnh nhân.”
Tống Nhất Thành nói rất máy móc.
Thực ra Nhiếp Nhiên biết bác sĩ không thể chắc chắn trăm phần trăm được, phần lớn đều dựa vào bản thân bệnh nhân. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng hỏi: “Vậy nếu như tôi nói với cô ấy chuyện cô ấy đã quên, cô ấy có bị sốc mà xảy ra vấn đề không?”
“Chắc chắn rồi, thông thường bác sĩ sẽ đề nghị mọi người chỉ có thể dẫn dắt, chứ không thể nói thẳng… Mặc dù tôi không biết giữa mọi người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ chắc không phải là chuyện tốt, cho nên với tình hình sức khỏe của cô ấy bây giờ, vẫn nên cố gắng ít nói những
chuyện đó với cô ấy, bởi vì rất có thể cô ấy sẽ không chịu nổi, sau đó phòng tuyến tâm lý sụp đổ, không gượng dậy nổi.”
Giọng Nhiếp Nhiên hơi trầm xuống: “Nếu như tôi nhất định phải nói chuyện này thì sao?”
“Vậy… vì suy nghĩ cho bệnh nhân, tôi hy vọng cô có thể nén lại.”
Tống Nhất Thành chân thành khuyên nhủ,
Nhiếp Nhiên thấy sắc trời bên ngoài đã tối, cuối cùng nặng nề trả lời: “Được, tôi biết rồi. Lúc nào cô ấy xuất viện?”
“Quan sát thêm mấy ngày nữa.” Tống Nhất
Thành nói.
“Đến lúc cô ấy xuất viện, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đích thân tới đón cô ấy.”
Tống Nhất Thành nhanh chóng trả lời,
“Được. Nhưng mà lúc nào cô mới thực hiện lời hứa của mình?”
“Lời hứa nào?”
Cô thật sự không nhớ gì cả.
Tống Nhất Thành vội vàng nói: “Cổ Lâm tỉnh rồi, chẳng lẽ cô không mời tôi ăn cơm à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi: “Cổ Lâm tỉnh lại thì tại sao tôi phải mời anh ăn cơm?”
“Đây không phải là chuyện cô đã đồng ý với tôi sao?” Tống Nhất Thành nóng nảy.
Nhiếp Nhiên cười, trước khi trở về đơn vị, cô đã nói với Tống Nhất Thành, hy vọng anh ta ở trong bệnh viện có thể chiếu cố Cổ
Lâm một chút. Cô cũng biết Cổ Lâm có thể tỉnh lại nhất định là có công của anh ta.
Theo lý mà nói, đúng là cô nên mời Tống
Nhất Thành ăn một bữa cơm. Nhưng thấy anh ta vội vã, cô liền muốn trêu anh ta tiếp.
“Tôi đồng ý với anh lúc nào? Cổ Lâm là bệnh nhân của anh, anh là bác sĩ thì phải chữa trị. Chẳng lẽ anh vì bữa cơm của tôi mà mới chữa trị cho cô ấy à?”
“Đâu được! Tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé!”
Nói đến vấn đề y đức, giọng Tống Nhất
Thành vô cùng đứng đắn và nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên cười nói, “Thể không phải là xong rồi sao, còn cần tôi mời anh ăn cơm gì nữa?
“Nhưng mà…” Tống Nhất Thành muốn phản bác, nhưng lại không biết lấy cái gì ra phản bác, đang ấm ức vì tại sao mình luôn không chiếm được hời ở chỗ Nhiếp Nhiên thì nghe thấy có tiếng gõ cửa xe.
“Chào anh, chỗ này không thể đỗ xe, nếu anh không lái đi thì tôi sẽ viết giấy phạt đấy.”
Nhiếp Nhiên vội vàng nói với Tống Nhất
Thành: “Được rồi, anh yên tâm lái xe về nhà đi, tôi sẽ không trốn bữa cơm gia đâu.”
Tống Nhất Thành vừa định xin lỗi cảnh sát giao thông, nghe thấy thế liền không thèm để ý đến cảnh sát giao thông kia nữa, vui
mừng nói: “Đây là tự cô nói đấy nhé, cô không được chơi xấu đâu đấy.”
“Biết rồi biết rồi, tôi đi ăn cơm trước đây, tôi đói lắm rồi.”
“Cô vẫn chưa ăn cơm à? Vậy cô mau đi đi, đừng để đói hại đến sức khỏe.” Tống Nhất
Thành vội vàng giục cô đi ăn cơm.
Nhiếp Nhiên đáp hai tiếng qua loa lấy lệ rồi cúp điện thoại.
Sau khi cất điện thoại vào trong tủ quần áo, cô tựa vào tủ, trên mặt đã không còn ý cười nữa.
Tống Nhất Thành bảo cô đừng kích thích
Cổ Lâm mà hãy giấu chuyện kia. Vậy há chẳng phải chuyện này trở thành bí mật không thể nói ra à?