Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1740
lúc này tất cả mọi người đều đang ăn cơm ở trong phòng ăn, chỉ có Nhiếp Nhiên về trước, vì vậy trong tòa ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh.
L Vào đến phòng, cô bật điện lên, lôi cái điện thoại đã lâu chưa dùng ra khỏi tủ quần áo.
Cái điện thoại này đã lâu không bật lên, vừa mở ra liền có một tin nhắn mới khiến Nhiếp Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Đó là tin nhắn của Hoắc Hoành, trên đó viết hai chữ “bình yên”, thời gian hiển thị là hai ngày trước. Nghĩa là lúc anh gửi tin tức cho Lý Tông Dũng thì cũng gửi cho mình một tin.
Dưới tình huống khó khăn như vậy mà anh vẫn gửi tin nhắn báo bình an cho mình.
Nhiếp Nhiên nhìn hai chữ ngắn ngủi kia, trong lòng không biết nói gì. Bây giờ không biết anh đã bình an trở về thành phố A chưa.
Cô không dám nhắn tin hỏi.
Cô đứng cạnh tủ quần áo một lúc lâu, cho đến khi màn hình đen lại mới hồi phục tâm trạng, đè nén kích động muốn gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại theo số Tống Nhất Thành đưa cho.
Điện thoại vang lên mấy tiếng mà không có ai nghe máy.
Nhiếp Nhiên nghĩ anh ta đang bận hoặc đang lái xe không tiện nghe nên định đi tắm trước. Ai ngờ cô chưa kịp bỏ lại điện thoại vào trong tủ quần áo, đã thấy cái thấy điện thoại rung lên.
Là điện thoại của Tống Nhất Thành.
Cô mới ấn nút nghe, Tống Nhất Thành đã hỏi ngay: “Nhiếp Nhiên?” “Ừm, là tôi.” Nhiếp Nhiên vội vàng trả lời.
“Bọn họ nói cô bị thương ở trên đảo, sau đó lại bị bác sĩ gọi về, sao rồi, có vấn đề gì không? Có cần tôi tới một chuyến không, hoặc là gửi báo cáo sức khỏe của cô cho tôi để tôi xem xem.” Về phương diện y thuật thì Tống Nhất Thành tuyệt đối đáng tin. Cho dù không đúng chuyên ngành, nhưng một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe nhỏ của cô hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng cô không có bất cứ báo cáo kiểm tra sức khỏe nào, làm sao đưa anh ta được? Vì thế cô chỉ có thể qua loa cho xong, “Tôi không sao, bác sĩ nói mọi thứ đều ổn, chỉ là kiểm tra lại bình thường thôi.” “Thật không? Tôi nói cô nghe này, thân thể là của mình, cô đừng có mang sức khỏe của mình ra đùa, như vậy không đáng.” Có bài học lần trước nên Tống Nhất Thành đâu có còn tin cô nữa, anh ta nghiêm túc nói.
Nhiếp Nhiên nhấn mạnh, “Thật, tôi không có vấn đề gì cả, ở trên đảo cũng chỉ là bị thương ngoài da thôi chứ không nghiêm trọng như bọn họ nói.” Nhưng Tống Nhất Thành vẫn không chịu tin, chuyện này không thể trách anh ta đa nghi được, chuyện lần trước thật sự đã để lại ám ảnh rất lớn cho anh ta.
Lần đầu tiên gặp nhau đã thấy cô liều như vậy. Khi đó anh ta tưởng là cô nóng lòng cứu người, sau đó mới phát hiện ra cô luôn liều mạng như thế.
“Cho xin đi, tôi còn lạ gì tính cô nữa. Chỉ cần không chết, đối với cô mà nói đều là vết thương ngoài da hết.” Nhiếp Nhiên bật cười, “Anh cũng rất hiểu tôi đấy.” Tống Nhất Thành vừa lo lắng vừa bất lực:
“Cô không thể yên ổn được à?” “Tác chiến bị thương không phải là chuyện tôi có thể khống chế được.” Nhiếp Nhiên lười dây dưa chuyện này với anh ta, dù sao hai người không cùng nghề, anh ta đứng ở góc độ bác sĩ dặn dò cô, còn cô đứng ở góc độ quân nhân, người ta nói khác đường thì không cùng chí hướng, thế nên cô dứt khoát chuyển chủ đề, “Được rồi, tôi gọi điện thoại cho anh không phải để nói chuyện của tôi, Cổ Lâm thế nào rồi?” Nhắc đến Cổ Lâm, giọng Tống Nhất Thành cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Tình hình bây giờ của Cổ Lâm vô cùng tốt, sau khi cô ấy tỉnh lại, các bác sĩ đã hội chẩn cho cô ấy một lần, về cơ bản không có vấn đề gì, vết thương trên người cũng khép miệng cả rồi, hoạt động không vấn đề.” “Vậy trí nhớ thì sao?” Cô hỏi.
Tống Nhất Thành im lặng mấy giây, giọng nói thoáng nặng nề, “Cô ấy bị thương ở đầu, tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, cho nên…” Nhiếp Nhiên cũng biết cô ấy tỉnh lại đã là kỳ tích, chắc chắn Tống Nhất Thành cũng tốn không ít tâm tư, “Tôi biết, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc cô ấy mất trí nhớ tới mức nào.” “Chuyện này hả, thật ra thì cũng không đến mức không phân biệt được người và vật, chỉ là quên chuyện xảy ra lúc đó thôi.” Nhiếp Nhiên ngẩn ra, “Quên chuyện lúc đó?” Chẳng lẽ Cổ Lâm chỉ quên mất chuyện bị ép làm con tin à? Không trùng hợp như vậy chứ?
Tống Nhất Thành ừ một tiếng, “Ở phương diện y học, nó là mất trí nhớ có chọn lọc, nhưng nghe cô ấy nói lúc đó mọi người trải qua một trận bắn súng, cho nên cũng có thể là do chịu kích thích nên cô ấy lựa chọn mất trí nhớ.” “Lựa chọn mất trí nhớ?!”