Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1732
CHỈNH ĐỐN HAY SẮP XẾP LẠI?
Bên trong phòng lập tức im lặng.
“Chuyện gì thế?” Hoắc Hoành hỏi người ngoài cửa.
Tên thuộc hạ ngoài cửa cung kính trả lời:
“Nhị thiếu, các chú bác của các công ty đang ở dưới tầng đợi anh, nói là có chuyện tìm anh.”
Hoắc Hoành nhíu mày lại, sau đó trả lời,
“Tôi biết rồi.”
Sau khi xác định ngoài cửa có tiếng bước chân rời đi, anh mới tiếp tục cầm điện thoại lên.
“Lúc này đám chú bác kia đến làm gì?” Lý
Tông Dũng cũng nghe rõ lời tên thuộc hạ kia.
Hoắc Hoành rất thản nhiên, “Cháu đột nhiên đi công tác, bỏ lại công ty, còn bị thương, dĩ nhiên là bọn họ nhân cơ hội đến giáo huấn cháu, thuận tiện xem tình hình của cháu. Chú yên tâm đi, bọn họ không gây ra được sóng gió gì đâu.”
Bây giờ đối với Hoắc Hoành, cho dù đám chú bác này gây ra được sóng gió gì cũng vô ích. Hoắc Khải Lãng đã không lớn mạnh như trước đây, bọn họ trông chờ vào vị đại ca này để chủ trì công đạo cho bọn họ là sai sách rồi. Hơn nữa bây giờ toàn bộ Hoắc thị đã do Hoắc Hoành định đoạt, ai dám nói gì.
“Tuy là thế nhưng vẫn phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì thì tốt hơn, dù sao bây giờ mọi thứ vẫn chưa lắng xuống.” Mặc dù
Lý Tông Dũng cũng biết đám chú bác kia đã thuận theo Hoắc Hoành từ rất nhiều
năm trước rồi, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, vẫn nên cẩn thận.
“Chú yên tâm, cháu tự có chừng mực.”
Hoắc Hoành bảo đảm với Lý Tông Dũng xong, lại nói chuyện mấy câu nữa rồi cúp điện thoại, xóa lịch sử cuộc gọi đi, thả vào trong ngăn kéo.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, anh mới đi xuống tầng.
Lúc này anh mặc quần áo ở nhà rộng rãi, vết thương ở eo đã được băng bó kĩ từ trước khi gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, nhìn qua không có vấn đề gì quá lớn.
Anh mang vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười ôn hòa đi từng bước từ trên cầu thang xuống, chào hỏi đám người đang ngồi ở trong phòng khách, “Sao hôm nay mọi người lại có thời gian rảnh vậy, không ở trong công ty của mình mà rủ nhau đến đây thế này?”
Mấy người kia nghe thấy tiếng, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cầu thang thì
thấy anh vẫn bình thường, hình như không nguy hiểm như tin tức báo về. Nhất thời, bọn họ cũng không biết Hoắc Hoành thế này là thật hay giả.
“Bọn chú vốn muốn đến tìm cháu bàn chuyện công việc, lại nghe nói cháu vừa về đã mời bác sĩ cho nên vội vàng tới xem xem có phải cháu bị thương không.” Một ông chú thăm dò.
Một người khác cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy, vết thương của cháu thế nào rồi, có năng không, có sao không?”
“Nếu như nghiêm trọng thì phải đến bệnh viện khám mới được, đừng chậm trễ.”
“Tốc độ nhận tin tức của các chú nhanh thật, cháu vừa mới về đến nhà mà mọi người đã tới rồi. Có điều vẫn phải cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cháu không sao, không cẩn thận bị miếng thủy tinh rạch vào người, không có gì đáng ngại.”
Lúc này Hoắc Khải Lãng không có ở đây,
Hoắc Hoành rất tự nhiên ngồi ở vị trí trên
cùng, nói với đám người kia.
Bọn họ bị anh nhìn bằng ánh mắt hứng thú một lúc thì không chịu nổi, Dương Đại
Dũng vốn thẳng tính nói: “Mọi người cũng chỉ quan tâm cháu thôi, dù sao khoảng thời gian này cháu không về, Hoắc thị cũng rối tinh rối mù hết cả lên.”
Những người khác vội vàng gật đầu trả lời:
“Đúng vậy, cháu nói đi là đi, bỏ lại công ty không ngó ngàng gì đến, chỉ có hơn một tháng ngắn ngủi mà cổ phiếu của Hoắc thị đã giảm sút lắm rồi.”
“A Hoành, cháu làm vậy chẳng có tính tự giác của người đứng đầu chút nào.”
“Đúng thế, dù sao cũng phải dặn dò một câu rồi hẵng đi chứ.”
Hoắc Hoành không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Lần này cháu đi ra ngoài để bàn chuyện, đúng là hơi vội vàng, nhưng cũng may là đã bàn xong rồi. Còn vấn đề công ty, cháu chỉ đi ra ngoài có một tháng
ngắn ngủi, nếu như đã đến mức rối tinh rối mù, vậy thì cháu phải chỉnh đốn lại
Hoắc thị rồi.”
Đám người kia nghe thấy lập tức chấn động.
Chỉnh đốn Hoắc thị?
Thế sao được!
Trong Hoắc thị có thuộc hạ của bọn họ cài vào, ai biết có phải Hoắc Hoành mượn danh nghĩa chỉnh đốn mà sắp xếp lại, đuổi hết người của bọn họ ra ngoài không, đến lúc đó không phải đám người bọn họ sẽ thành mù trong công ty à?!
Bọn họ lập tức quýnh lên.
“Ôi dào, chú Sáu của cháu cũng là nhất thời lo lắng nên mới nói quá lên thôi, thật ra thì công ty vẫn ổn.” Lúc này, Lý Đào lên tiếng cứu vãn.
Nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho Dương
Đại Dũng, bảo ông ta lập tức im miệng.
Dương Đại Dũng tự biết không thể hù dọa được Hoắc Hoành, còn suýt nữa cho anh cái cớ động vào Hoắc thị, vì vậy chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Hoắc Hoành cười khẽ không nói gì.
Lý Đào sợ anh vẫn bám lấy đề tài này không buông, vì vậy vội vàng hỏi: “Đúng rồi, khoảng thời gian này cháu không ở đây, sao anh cả cũng không ra mặt lo liệu giúp cháu thế?”
Hoắc Hoành biết đây mới là mục đích đến của Lý Đào, chắc hẳn ông ta đã sinh lòng nghi ngờ vì Hoắc Khải Lãng đột nhiên lui về phía sau, mãi không xuất hiện. Trong đám chú bác này, chỉ có Lý Đào là có tâm tự sâu nhất.
Anh thản nhiên trả lời: “Khoảng thời gian này sức khỏe của ba cháu không tốt lắm, vẫn luôn tĩnh dưỡng.”
“Sức khỏe không tốt? Anh cả có sao không?
Có cần mời bác sĩ đến khám không, lớn
tuổi rồi không thể không cẩn thận được.”
Hoắc Hoành nhìn vẻ mặt “lo lắng” của ông ta thì cười, “Chú yên tâm, bác sĩ túc trực ở bên cạnh ba cháu 24/24 giờ, sẽ không có vấn đề gì cả.”
“Nếu đã thế, không bằng mọi người đi thăm anh cả đi, anh ấy ở một mình nhất định rất cô đơn.” Dứt lời, Lý Đào định đứng dậy đi lên tầng hai.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com