Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1731
MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI ĐÍCH? QUÁ XĂNG BẬY!
“ Vậy nó có nói với cô chuyện của Cửu Miêu không?”
Nếu thằng nhóc kia không có vấn đề gì,
Nhiếp Nhiên cũng bình an trở về rồi, đương nhiên Lý Tông Dũng cũng chuyển trọng tâm lên Cửu Miêu có thân phận khả nghi kia.
Dù sao có một người không an toàn gia nhập vào đơn vị cũng khiến người ta rất lo lắng
Nhắc đến vấn đề của Cửu Miêu, Nhiếp
Nhiên lập tức gật đầu trả lời: “Anh ấy nói rồi, Cửu Miêu không phải là người của
Hoắc Khải Lãng, cũng không phải là người của kẻ đứng sau, mà là của bên thứ ba.”
“Bên thứ ba?” Lý Tông Dũng kinh ngạc cau chặt mày lại, “Cô nói là còn có tổ chức khác tham gia vào trong đó à?”
Nhiếp Nhiên lại gật đầu, nói hết những gì mình đã biết với ông, “Đúng vậy, theo như anh ấy nói thì Cửu Miêu thuộc một tổ chức khác, mà cái tổ chức kia là kẻ thù không đội trời chung với tổ chức Hoắc thị cung cấp vũ khí đạn dược. Sau khi biết Hoắc Thị cung cấp vũ khí đạn dược cho đối phương, tổ chức đó đã phái Cửu Miêu tới, chờ cơ hội muốn phá hủy nó.”
Lý Tông Dũng càng cau mày chặt hơn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Bên đó từ trước đến giờ không có ai quản lý, có chuyện này cũng rất là bình thường. Nhưng thế này chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.”
Khó khăn lắm mới can dự vào được bên chỗ Hoắc Khải Lãng, kết quả lại mọc ra một bên thứ ba, thế thì hành động nhất
định sẽ có trở ngại. Lúc chờ thời cơ phá hủy tổ chức phía sau kia, nhất định sẽ kinh động đến một bên khác, đến lúc đó chỉ sợ thằng nhóc kia sẽ không dễ thoát thân.
Lúc này Nhiếp Nhiên nói: “Anh ấy nói muốn một mũi tên trúng hai đích.”
Lý Tông Dũng ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, “Một mũi tên trúng hai đích! Thằng nhóc này xằng bậy quá. Nơi đó loạn đến nỗi ngay cả đất nước bọn họ không quản được, làm sao một mũi tên trúng hai đích được?”
Thật ra Nhiếp Nhiên cũng vô cùng lo lắng với cách làm của anh, nhưng vẫn bênh vực anh, “Anh ấy làm việc luôn có chừng mực.
Tôi nghĩ trước khi làm, anh ấy nhất định sẽ gọi điện thoại nói rõ với ngài.”
Ban đầu Lý Tông Dũng vẫn rất lo lắng, nhưng nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, sự lo lắng trong mắt ông đã tan đi, thay vào đó là ý cười sâu xa, “Bây giờ cô còn biết nói thay cho nó rồi đấy.”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, sau khi im lặng mấy giây, cô mới lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi về trước huấn luyện đây.”
Lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị rời đi, Lý Tông
Dũng nói: “Hai đêm nay cô không được nghỉ ngơi rồi, cô về nghỉ trước đi đã, buổi chiều hãy đi huấn luyện.”
“Vâng.” Nhiếp Nhiên đáp một tiếng, sau đó rời khỏi phòng làm việc, đi tới tòa ký túc xá.
Cô vừa mới đi, tiếng chuông điện thoại đặc biệt đã vang lên.
Lý Tông Dũng nhìn thấy là điện thoại của
Hoắc Hoành thì lập tức ấn nút nghe, ông chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy anh sốt ruột hỏi: “Cô ấy trở về an toàn chưa chú?”
“Ừ, vừa về chưa lâu, bây giờ đã quay lại ký túc xá nghỉ ngơi rồi.”
“Cô ấy không sao thì tốt.”
Giọng nói bên kia điện thoại thả lỏng hơn, nhưng chính vì thế lại khiến Lý Tông Dũng rất cạn lời.
Nghe đi, nghe xem nó nói cái gì đi.
Chính mình đang ở trong nguy hiểm mà lại không suy nghĩ cho bản thân. Đích thân ông đã tìm người đưa đón con bé qua đó rồi mà nó vẫn còn lo lắng như vậy.
Đúng là không chịu nổi.
“Bây giờ cháu thế nào rồi?”
“Cháu không sao, đã ở thành phố A rồi.”
Sau khi biết Nhiếp Nhiên an toàn trở về, giọng Hoắc Hoành lập tức thay đổi.
“Vậy vết thương của cháu thì sao?”
Hoắc Hoành trả lời rất đơn giản: “Đã đỡ hơn rất nhiều rồi, bác sĩ cũng đã kiểm tra, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Lý Tông Dũng cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn nói đến vấn đề kia, “Cô ấy nói hết với
chú rồi, nhưng cháu chắc chắn muốn một mũi tên trúng hai đích à?”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, hình như còn có tiếng đóng cửa, sau đó giọng
Hoắc Hoành lại khẽ vang lên, “Cháu vốn chỉ muốn động đến chỗ này, nhưng tình hình bên kia quá hỗn loạn, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng, khiến mấy thế lực vây quét và phản công, thậm chí là không kiêng dè gì mà thôn tính, cho nên cháu nghĩ nếu như có thể thì vây quét cả hai thể lực, như vậy cũng có thể giết gà dọa khỉ.”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng càng thêm nghiêm túc, sau khi suy nghĩ rất lâu, ông mới ừ một tiếng, “Cháu nói cũng có lý, nhưng thế lực có thể đứng vững được ở bên đó vô cùng lớn, không phải một mình cháu là có thể giải quyết được, chuyện này vẫn phải vạch kế hoạch cẩn thận. Bây giờ việc quan trọng nhất của cháu là thâm nhập vào bên trong, sau đó trong ứng ngoài hợp với mọi người.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hoắc Hoành bày tỏ mình đã hiểu.
“Bây giờ đã giải quyết chỗ Hoắc Khải Lãng chưa?” Lý Tông Dũng hỏi.
“Sắp rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, Hoắc thì cháu cứ tự xem mà làm, đừng để lại dấu vết khiến người khác phát hiện ra.”
“Cháu hiểu.”
Hai người đang trao đổi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.