Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1733
ĐẢ KÍCH HOÀN TOÀN
Hoắc Hoành không ngăn ông ta ngay.
Bởi vì Lý Đào còn chưa lên cầu thang đã bị hai thuộc hạ của Hoắc
Hoành lạnh lùng ngăn lại.
“Không cần đâu, vừa nãy lúc xuống cháu đã đi gặp ba cháu rồi, bác sĩ nói ông ấy đang nghỉ ngơi.” Hoắc Hoành nói thẳng.
Lý Đào khẽ cau mày lại, sau đó bình tĩnh đi về chỗ cũ, “Nếu anh cả nghỉ ngơi rồi thì ngày mai chúng ta đến thăm sau.”
Rõ ràng ông ta chưa từ bỏ ý định muốn thăm Hoắc Khải Lãng.
Đám người kia luôn nghe theo Lý Đào, không ngừng gật đầu, “Đúng đúng, ngày mai lại tới cũng được.”
cười khẽ rồi ngẩng đầu lên, nói.
Ánh mắt Lý Đào trầm xuống, giọng nói cũng trầm hơn, “Chú ý sức khỏe? Nghe câu này của cháu không giống bảo chúng ta chú ý sức khỏe cho lắm.”
Hoắc Hoành cười, vẫn giữ vẻ mặt ung dung, “Vậy giống cái gì?”
Lý Đào nhìn chằm chằm Hoắc Hoành, trong lời nói mang theo ý khác, “A Hoành, chúng ta nhìn cháu lớn lên, hơn nữa cam tâm tình nguyện giao công ty cho cháu, anh cả thì cực kỳ coi trọng cháu, cháu đừng có nhất thời hồ đồ mà làm ra chuyện không nên làm.”
Hoắc Hoành cười ôn hòa, nói: “Đang yên đang lành sao chú Hai lại nói thế, cháu chỉ bảo mọi người nghỉ ngơi thật nhiều thôi, chú đừng đa nghi quá.”
“Hy vọng là chú đa nghi thật.”
Lý Đào im lặng nhìn anh, cuối cùng rời khỏi phòng khách trước.
Đến khi đám người kia đi hết rồi, Hoắc
Hoành mới thu lại nụ cười, đứng lên, hỏi:
“Ba tôi đâu?”
Tên thuộc hạ đứng ở cầu thang lập tức tiến lên, cung kính trả lời: “Đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ ạ.”
Hoắc Hoành đi lên tầng hai, đẩy cánh cửa phòng ở chỗ rẽ ra. Rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng lại kéo cái rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng vào, không có một tia sáng, nhìn giống như ban đêm u ám. Hoắc
Khải Lãng đang ngồi ở cái ghế bên cạnh cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Hoành đi vào, đóng cửa lại, “Ba, ba nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Hoắc Khải Lãng nghe thấy giọng anh mới chậm rãi mở mắt ra, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra ý châm chọc, “Nhờ phúc của con, vẫn chưa chết.”
Hoắc Hoành đi đến, ngồi xuống đối diện, cũng dựa vào ghế giống ông ta, tôn kính nói, “Ba là ba con, làm sao con để ba chết được?”
Nhưng vào lúc này, sự tôn kính của anh lại vô cùng chói tại khiến Hoắc Khải Lãng cười lạnh, cảm thán nói: “Vậy sao? Bây giờ ba lại phải dựa vào quan hệ huyết thống để bảo vệ tính mạng, đúng là tạo hóa trêu người.”
“Ba nên cảm ơn vì đã nâng đỡ con lên, nếu để cho Hoắc Chử lên chức, chỉ sợ bây giờ ba đã bị nó ném ra ngoài để tự vệ rồi.”
Hoắc Hoành coi như không nghe được sự châm chọc trong lời nói của ông ta.
“Đúng thế, nếu như là Hoắc Chử thì đâu dám tính toán với ba như vậy, cũng đâu dám vì một người phụ nữ mà mượn tay ba diệt trừ thuộc hạ nhiều năm của ba, thậm chí cuối cùng còn đạp lên vai ba để lên chức, biến ba thành một kẻ phản bội.”
Kẻ phản bội…
Ha ha, con trai ngoạn một tay ông ta bồi dưỡng lại biến ông ta thành một kẻ phản bôi.
Lợi dụng cái chết của chú Trần, tung tin nói chú Trần là gian tế, mà mục đích của lần nội chiến này chính là vì cố ý kinh động quân đội, từ đó phá hủy kho vũ khí đạn dược. Đ
Lần này, cho dù người chủ như ông ta trong sạch, nhưng dù sao người cũng là do ông ta đưa đi, đương nhiên đối phương sẽ không dùng ông ta nữa.
Mà con trai ngoan giỏi bày mưu tính kế này thì nhân cơ hội đó đích thân đi đàm phán, thuận lợi thành người thay thế.
Kế hay, thật sự là kế hay! 3
Ông ta không ngờ có một ngày mình lại thua ở trong tay con trai mình.
“Ba cảm thấy kế này của con hay không?”
Hoắc Hoành mỉm cười hỏi.
Hoắc Khải Lãng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay đã siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy lên, “Ba bị con nhốt ở đây không thể đi đâu, đây không phải là bằng chứng tốt nhất rồi à?”
Hoắc Hoành bật cười, quay sang nhìn Hoắc
Khải Lãng: “Vậy xem ra phải cảm ơn ba đã hết lòng đào tạo con nhiều năm như vậy, nếu không làm sao con có thể có thành tích như ngày hôm nay.”
Chỉ có một tháng ngắn ngủi, mái tóc đen của Hoắc Khải Lãng đã chuyển sang màu muối tiêu, mà đôi mắt lắng đọng màu năm tháng kia cũng hơi hõm xuống, nhìn già nua mà suy sụp.