Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1730
HÀNH TRÌNH KẾT THÚC
Lúc này, người đàn ông ở trong xe đang rất lo lắng đợi cô. Bọn họ không hề có gì để liên lạc, trừ chờ đợi ra, gần như không có cách nào khác để đi tìm đối phương.
Thời gian trôi qua từng phút một, anh ta còn có kích động muốn gọi điện thoại báo cáo với Lý Tông Dũng. Cô gái này không hề có khái niệm về thời gian, tại sao có thể chọn cô chứ?
Lúc anh ta đang chuẩn bị gọi điện thoại thì thấy có một bóng đen đang nhanh chóng đi từ xa tới. Anh ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào người đang nhanh chóng đi từ trong đêm tối đến.
Người đó càng lúc càng đến gần.
Nhìn qua thì không thấy vẻ mặt người đàn ông đó có gì kỳ lạ, nhưng tay anh ta đã siết chặt vô lăng, chân đã sẵn sàng đạp chân ga, lúc nào cũng có thể rời đi.
Đối phương hạ thấp vành mũ bước nhanh tới.
Dựa vào ánh sáng từ cái biển quảng cáo trên bến xe đối diện, cuối cùng người đàn ông cũng nhìn ra đối phương là ai.
Anh ta lập tức tháo dây an toàn, xuống xe.
Rầm! Tiếng đóng cửa xe vang dội trên con đường vắng vẻ này.
“Cô làm sao thế, rốt cuộc cô có biết thời gian không?!” Anh ta vừa bước lên đã khiển trách.
Nhiếp Nhiên không muốn nói mình gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ rất áy náy nói:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Cô thẳng thắn xin lỗi, một câu giải thích cũng không có lại khiến người đàn ông kia
hơi tò mò, “Nếu cô đã biết là muộn, vậy tại sao không đi xe buýt?”
Cho dù không đi xe buýt thì cũng nên đi taxi mới đúng, sao lại đi bộ đến đây?
“Xe bị chết máy ở giữa đường nên tôi đi thẳng qua đây.” Nhiếp Nhiên nói qua loa.
Người kia không tìm được sơ hở gì, vì vậy chỉ có thể xí xóa, “Mau lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Nói xong, anh ta lạnh lùng quay lên xe.
“Được.” Nhiếp Nhiên đã đi một đoạn đường dài, cộng thêm một đêm không ngủ, lại trải qua chuyện vừa rồi, thật ra cũng cảm thấy rất mệt mỏi, trả lời xong một tiếng là cô cũng lập tức chui vào sau xe.
Xe khởi động, đi đến một điểm trong đêm tối.
Rạng sáng, trung tâm thành phố vô cùng huyên náo. Chiếc xe dừng lại ở một chỗ rẽ trên đường, đèn xe tắt đi, người đàn ông
trong xe nói với cô: “Cô đợi ở tầng thượng, mười phút nữa máy bay trực thăng sẽ đến.”
“Được.”
Nhiếp Nhiên xuống xe, lách vào cửa sau của công ty bách hóa, theo lối đi nhân viên lên thẳng tầng thượng.
Dưới bóng đêm, gió rét không ngừng gào thét. Lúc này Nhiếp Nhiên đã tháo mặt nạ ra, gió rét đầu mùa đông thổi qua khiến tóc cô bay tán loạn. Cô đứng im ở đó quan sát toàn bộ thành phố được ánh đèn neon khúc xạ.
Mười phút sau, đường chân trời thấp thoáng hiện lên ánh sáng màu đỏ có quy luật. Càng đến gần, tiếng động cơ máy bay càng vàng hơn.
Nói mười phút là mười phút, thật sự rất đúng giờ.
Nhiếp Nhiên vốn đứng ở mép sân thượng, lúc này máy bay trực thăng tới nên cô lùi
về phía sau. Chỉ một lát sau máy bay đã chậm rãi hạ thấp xuống, nhưng không đáp đất hẳn mà chỉ dừng lại giữa không trung.
Đội cơn gió lớn, Nhiếp Nhiên nhảy vào bên trong khoang máy bay.
Sau khi xác định Nhiếp Nhiên đã vào khoang máy bay, phi cơ chậm rãi điều khiến máy bay lên cao, sau đó bay về phía đường chân trời.
Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế nhìn nhà cửa phía dưới dần dần nhỏ đi, cuối cùng hành trình tới nơi này cũng coi như hoàn toàn kết thúc rồi. Cô thầm nghĩ trong lòng.
Bên trong máy bay chỉ có một mình cô, vô cùng yên tĩnh, cô dựa vào trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi. Mối lo duy nhất trong lòng đã giải quyết, tiếp theo cô chỉ cần chuẩn bị thi thật tốt để tiến vào Quân khu 9 là được.
Sắc trời dần sáng lên, mặt trời cũng nhanh chóng ló lên từ phía Đông. Một ngày mới lại bắt đầu.
Nhiếp Nhiên nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Hai tiếng sau, cuối cùng máy bay trực thăng cũng hạ cánh xuống bãi đáp phía sau núi. Nhiếp Nhiên xuống máy bay liền chạy ngay đến phòng làm việc của Lý Tông
Dũng
Lên tầng, Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên cửa mấy cái, Lý Tông Dũng lập tức đáp một tiếng. Cô vừa mới đẩy cửa ra, Lý Tông Dũng đã hỏi:
“Sao rồi, nó có sao không?”
Từ lúc máy bay trực thăng hạ cánh, ông đã biết Nhiếp Nhiên về rồi. Hai đêm qua ông luôn lo lắng cho sự an toàn của Nhiếp
Nhiên và thằng nhóc kia, sợ xảy ra vấn đề gì, đến nỗi ngay cả điện thoại cũng không dám gọi. Nhưng may mà cuối cùng Nhiếp
Nhiên vẫn bình an trở lại.
Nhiếp Nhiên biết Lý Tông Dũng rất lo lắng cho Hoắc Hoành, cho nên vừa xuống máy bay là cô lập tức chạy đến đây báo cáo, “Về
cơ bản là không có chuyện gì lớn, cũng có một bác sĩ trông chừng, lúc tôi ra ngoài anh ấy đã tỉnh táo lại rồi.”
Dây thần kinh căng thẳng của Lý Tông
Dũng cuối cùng cũng giãn ra, cả người đều thả lỏng, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Sau khi lẩm bẩm, ông lại lập tức hỏi: “Còn cô thì sao, cô không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên hơi dao động, nhưng sau đó cô lắc đầu nói: “Không, cả đường bình an, không có chuyện gì cả.”
Thật ra Lý Tông Dũng chỉ hỏi thế mà thôi, cô đã bình an vô sự về đến đây rồi, còn có thể có vấn đề gì chứ?
Vì vậy ông đã không chú ý đến chút chập chờn ở đáy mắt Nhiếp Nhiên.