Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1729
NHẢY XE? ĐÚNG LÀ KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA!
Đêm lạnh như băng.
Xe buýt đã thành công thoát khỏi vòng vây, lao nhanh về phía trước.
Người đàn ông nhìn cảnh vật không ngừng lao qua ngoài cửa sổ, cong môi cười,
“Không phải là cô vẫn muốn đến đồn cảnh sát chứ?”
Nhưng hắn vừa nói xong, đã thấy cửa xe mở ra, sau đó Nhiếp Nhiên đứng vụt lên, còn kéo cả ông chú tài xế đáng thương kia nhảy từ trong xe ra ngoài.
Khuôn mặt vốn tươi cười của người đàn ông lập tức thay đổi, hắn chống người lên nhìn ra ngoài.
Nhưng tốc độ của cô rất nhanh, chắc đã có chuẩn bị từ trước.
Những tên kia ngẩn ra, cô ta kia cứ thế mà nhảy xuống?
Trời ơi, cô ta điên rồi à?
Xe đang lao nhanh mà nhảy xuống thì không chết cũng tàn phế!
Tên kia nói: “Lão đại, con ranh kia nhảy xuống rồi! Chúng ta có cần dừng xe đi bắt cô ta không?”
Lão đại thu lại vẻ mặt phức tạp, hắn che vết thương của mình: “Điều mày cần nghĩ bây giờ chẳng lẽ không phải là cô ta chạy rồi, không ai lái xe, chúng ta nên làm thế nào à?” ( )
Được hắn nhắc nhở, gã đàn ông kia lập tức chuyển sự chú ý lên cái ghế lái trống không.
Sau đó hắn hoảng hốt chạy vội đến ghế lái, giữ lấy vô lăng, sau đó lại hỏi: “Lão đại, có cần dừng xe, hoặc là quay lại bắt cô ta không?”
Người đàn ông hít sâu một hơi, khẽ cau mày lại: “Không cần đâu, đi đi.”
“Vâng!” Hắn đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng khởi động xe, lái về phía trước.
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa, gương mặt trầm tĩnh nghiêm túc dưới ánh đèn đường vắng lặng chậm rãi hiện lên một nụ cười hứng thú, sau đó hắn cụp mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm, “Hóa ra là có suy nghĩ khác, đúng là đã xem thường có rồi.”
Hắn vốn đã cảm thấy kỳ lạ, cô đã bắn trúng mục tiêu rồi, cần gì phải đích thân lái xe nữa. Ban đầu hắn tưởng là cô muốn quay lại đồn cảnh sát. Nếu không có đồn cảnh sát, lúc nào hắn cũng có thể nuốt lời,
giữ cô lại. Nhưng ai ngờ cô nhảy thẳng xuống xe, thậm chí còn mang theo tài xế vô tội kia nữa.
Xem ra còn là một cô gái tốt bụng.
Ven đường có cỏ dại mọc um tùm, với năng lực của cô, nếu rơi xuống chắc là sẽ không sao.
“Hy vọng lần sau vẫn có thể gặp lại, cô gái…” g
Trong tiếng động cơ ầm ầm, giọng nói lầm bẩm mang theo ý cười của người đàn ông đó nhanh chóng bị nuốt mất.
“Lão đại, người của chúng ta nói máy bay trực thăng đã đến rồi.” Lúc này gã đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn lão đại nhà mình qua gương chiếu hậu. 2
Người đàn ông lập tức thu lại vẻ mặt vừa rồi, lạnh lùng ừ một tiếng.
Chiếc xe tăng tốc lao nhanh về phía trước.
Lúc này, khi Nhiếp Nhiên thấy cái xe buýt kia đã bỏ đi, cô mới thò đầu ra khỏi bụi cỏ.
Người đàn ông đã đúng, cô không bị thương gì cả. Còn ông chú tài xế vì không chuẩn bị tâm lý mà nhào thẳng vào trong bụi cỏ, chống hai tay xuống nên bàn tay bị cành cây cào rách hết, nhưng ít ra vẫn giữ được mạng.
Ông ta không ngừng cúi người cảm ơn
Nhiếp Nhiên, nói một đống lời Nhiếp Nhiên nghe không hiểu.
Hình như ông ta nhìn ra được Nhiếp Nhiên không phải người nước này, vì vậy vội vàng dùng ngoại ngữ bập bẹ nói mấy tiếng cảm ơn.
Nhiếp Nhiên gật đầu coi như đáp lời, nhưng ngay sau đó cô nhân lúc tài xế kia không chú ý, đập sống tay vào gáy ông ta.
Ông chủ tài xế vừa sống sót sau tai nạn, còn chưa kịp thu lại vẻ mặt cảm kích đã ngã thẳng xuống đất.
Thực ra Nhiếp Nhiên không muốn đối xử với ông ta như vậy, cô chỉ sợ ông ta báo cảnh sát, đến lúc đó người đàn ông kia bị bắt mà khai mình ra, thế thì không ổn lắm.
Tuy đeo mặt nạ, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Giấu ông ta vào trong bụi cỏ xong, cô vội vàng bước nhanh rời khỏi nơi đó.
Đã quá thời gian hẹn ba phút rồi, bây giờ cô phải lập tức tìm xe trở lại bến xe buýt đó mới được.
Vòng đi vòng lại một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được vị trí, đồng thời bước nhanh đến con đường kia.