Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1726
hưng không ngờ là dưới tình huống này, lão đại của bọn chúng lại vẫn cười đưa tay ra mời, trông như không hề để ý. Nhiếp Nhiên được hắn đồng ý, quay sang nhìn đám thuộc hạ kia.
Mặc dù rất tức giận, nhưng lão đại nhà mình còn không có ý kiến, đám thuộc hạ sao dám nói gì? Bọn chúng chỉ có thể nén giận nhường đường cho cô.
Nhiếp Nhiên dẫn tên con tin kia lùi dần về phía cửa xe.
Thật ra cô biết đồn cảnh sát ở cách đó không xa, bọn chúng không dám nổ súng, cô chỉ cần xuống xe được là bọn chúng sẽ gần như không bắt được cô.
Nhưng dù gì đó cũng chỉ là dự đoán, dưới tình huống này, cô không muốn xuất hiện thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Lúc cô dẫn theo tên thuộc hạ kia xuống xe trước mắt bọn chúng thì người tài xế luôn trốn ở trong góc lúc này đột nhiên nhảy ra.
Ông ta nói tiếng nước F, Nhiếp Nhiên không hề hiểu, nhưng từ trong ánh mắt hoảng hốt lo sợ cùng với hành động chắp hai tay cầu xin là cô có thể nhìn ra được ông ta đang cầu cứu mình.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Nói thật, lúc này đến cô còn khó đảm bảo, dẫn theo một người rõ ràng là không lý trí.
Nhưng ông chú tài xế này liều mạng lôi cô, quỳ ở đó không ngừng cầu xin cô, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Thật ra trong sự cố bất ngờ này, người tài xế này mới là vô tội nhất. Nhưng người vô tội này lại trở thành một vấn đề đau đầu nhất. Nếu cô không cứu thì chắc người tài xế này sẽ chết. Nhưng cứu rồi, có lẽ người đàn ông đó sẽ đưa ra điều kiện mới, thậm chí có thể là một mạng đổi một mạng.
Phân tích như thế, câu trả lời đã rất rõ ràng rồi. Cô không thể vì một người đàn ông xa lạ mà dây dưa với cảnh sát và những người này.
Thân phận của Hoắc Hoành vốn đã đặc biệt, bây giờ chắc anh đã tìm được người đứng sau, tất cả sắp kết thúc rồi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề vào lúc này được.
Nói lớn thì chết một mình ông ta, ít nhất sau này biên giới nước Z và nước F sẽ yên bình lại.
Nói nhỏ thì…
Đúng, cô ích kỷ! Cô không nỡ mạo hiểm khiến Hoắc Hoành bị bại lộ, thậm chí vì vậy mà chết! Anh vì nhiệm vụ mà hy sinh mười năm thanh xuân tươi đẹp nhất của mình, ngày nào cũng sống trong nơi tăm tối. Bây giờ khó lắm mới sắp kết thúc, cô thật sự không muốn làm vật cản trở, chặn đường anh.
Đối với cô, người tài xế trước mắt này là người lạ. Nhưng Hoắc Hoành đối với cô, đối với đơn vị, đối với nhiệm vụ đều là người vô cùng quan trọng.
Nhiếp Nhiên đã đưa ra quyết định, đáy mắt cô lạnh như băng, lúc cô đang định đạp ông ta ra thì tại khẽ động đậy. Sau đó vẻ mặt cô thay đổi, buông con tin trong tay ra, quay lại xe.
Người đàn ông vốn đang thưởng thức dáng vẻ đấu tranh thiện ác của cô, thấy vẻ mặt cô thay đổi, quay lại xe thì nhướng mày lên. Ngay cả những tên thuộc hạ kia thấy cô quay lại cũng vô cùng kinh ngạc.
Lúc bọn chúng đang cảm thấy kỳ quái, cô nghiệm mặt nói: “Bọn chúng đuổi đến rồi!” Đám thuộc hạ ngẩn ra, sau đó lập tức nói với người đàn ông kia: “Lão đại, hay là chúng ta mai phục ở xung quanh, sau đó dùng súng liều với chúng!” Không đợi người đàn ông đó trả lời, Nhiếp Nhiên đã phản đối: “Không được! Nơi này là đồn cảnh sát, chẳng lẽ anh muốn bị cảnh sát đuổi bắt à?!” G“Vậy… chúng ta phải làm thế nào? Cũng không thể trốn mãi được đúng không?” Vết thương của lão đại nhà mình không thể đợi thêm được lâu nữa.
Nghĩ tới đây, tên thuộc hạ tức giận nói với Nhiếp Nhiên: “Đều tại cô, đang yên đang lành lái đến đồn cảnh sát làm gì! Lần trước lừa được rồi, thế mà giờ lại chơi thật! Lần này hay lắm, súng cũng không thể bắn, chẳng lẽ cứ chờ bọn chúng đuổi đến à?” “Nếu như lão đại của anh có thể dễ lừa giống như lần trước, sao tôi phải mạo hiểm lớn mà vòng về thế này?” Nhiếp Nhiên cũng không khách khí bật lại.
Tên kia nghẹn họng không nói được gì.
Đám người rơi vào trong lo lắng và bất an.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe đang tiến đến gần, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Lúc này nếu cô xuống xe, chỉ sợ sẽ không kịp, con đường này quá hẹp, là một con ngõ nhỏ, không có chỗ nào để trốn, nói không chừng còn bị vạ lây.
Cô lập tức hỏi đám người kia: “Người đuổi giết các anh, trừ mấy chiếc xe kia ra thì có còn nữa không?” Bọn chúng lắc đầu nói thật: “Chắc là hết rồi.” “Anh chắc chắn chứ?” “Chắc chắn.”