Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1727
PHẢN KÍCH
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Nhiếp Nhiên lập tức thầm tính toán. Vừa rồi có tổng cộng ba chiếc xe đi qua xe bọn họ, cộng thêm trong đống xe vừa bị va chạm chắc là giữ lại được một chiếc, tức là về cơ bản chỉ có khoảng bốn năm chiếc có thể đuổi tới lần nữa.
Tính xong, Nhiếp Nhiên lập tức hỏi: “Trong các anh, ai là người bắn tốt nhất?”
Một tên trong đám người giơ tay lên, nói:
“Tôi, tôi tạm được nhất.”
Tên bên cạnh cũng nói: “Còn cả tôi nữa, tôi cũng được.”
“Tôi cũng không thành vấn đề.”
“Còn nữa không?” Nhiếp Nhiên thấy chỉ có ba người, rõ ràng là không đủ.
Gã đàn ông bị Nhiếp Nhiên bắt làm con tin cau mày chất vấn: “Cô cần nhiều người thế làm gì?”
“Ngoại trừ bắn ra còn có thể làm gì?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó tháo súng ra, nhanh chóng kiểm tra.
Động tác của cô quá thuần thục, thuần thục đến nỗi khiến cho những gã đàn ông thường xuyên đi theo lão đại nhà mình xông pha rừng súng mưa đạn này phải líu lưỡi lại.
Rốt cuộc cô gái này có lại lịch gì?
Nhiếp Nhiên kiểm tra xong sáng và đạn, ngẩng đầu lên thì thấy những tên đó đang ngẩn ra nhìn mình.
“Còn ngẩn ra đó làm gì, mau lái xe đi, muốn bị bao vây à?!” Cô cau mày quát.
Đám người kia định làm theo lời cô nói, nhưng mấy giây sau hoàn hồn lại, tên thuộc hạ cầm đầu quay lại nói: “Không phải cô nói không thể bắn ở chỗ này à?”
Nhiếp Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng: “Cho nên tôi mới bảo anh mau lái xe rời khỏi đây đi.”
Nói xong cô đi về phía cuối xe. Lúc đi ngang qua tên lão đại, cô nghe thấy hắn yếu ớt nói, “Bây giờ cô đi vẫn còn kịp.”
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn hắn, trong đội mắt sâu thẳm không một gợn sóng tràn đầy vẻ lạnh lùng, “Bớt nói mấy lời vô ích này đi.”
Người đàn ông lập tức công khóe miệng lên, lộ ra hàm răng trắng, vô cùng rực rỡ.
Ý trong nụ cười này là: Xem đi, lần này là tôi thả cô đi nhưng tự cô không muốn đi nhé, không trách tôi được.
Đáy mắt Nhiếp Nhiên càng thêm lạnh lùng.
“Mau lái xe đi!” Cô đột nhiên quay lại khiển trách tên thuộc hạ kia, sau đó tiếp tục nói: “Còn nữa, lúc nào cũng phải nghe lệnh tôi, cho dù tôi bảo anh đạp chân ga
hay chân phanh thì cũng phải đạp cho tôi, không được bỏ ra! Nghe thấy chưa!”
Người đàn ông nhướng mày lên.
Cô đang trút giận vào thuộc hạ của hắn à?
Ha, cô gái này đúng là không sợ chết, người của hắn mà cô cũng dám tùy tiện ra lệnh.
Lúc này tên thuộc hạ kia cũng nghĩ y như lão đại của mình, từ trước đến nay hắn chưa bị ai ngoài lão đại nhà mình mắng cả.
Con ranh này muốn chết à!
Hắn ta tức giận trợn mắt lên nhìn cô.
“Nghe cô ấy đi, bây giờ cô ấy tạm thời đang đứng trên cùng một con thuyền với chúng ta.” Lão đại lên tiếng.
Tên thuộc hạ kia chỉ có thể kìm nén tức giận, không cam lòng nói, “Em biết rồi.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng đi đến cuối xe, nói với mấy người kia: “Mỗi người một bên, còn hai người thì áp sát tập trung bắn
bánh xe của bọn chúng cho tôi, hiểu chưa?”
“OK.”
Chiếc xe lại lao đi. Lúc đi ngang qua đồn cảnh sát, tốc độ xe vô cùng ổn định, hoàn toàn không hề có vấn đề. Mấy chiếc xe bám theo lúc nhìn thấy đồn cảnh sát cũng lập tức giảm tốc độ.
Sau khi qua chỗ rẽ, xe buýt cùng mấy chiếc xe con phía sau đồng thời đạp chân ga, vội vàng lao về phía trước.
Màn đêm vùng ngoại thành trống trải mà lạnh lẽo, tiếng động cơ “ầm… ầm…” không ngừng vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
Mấy chiếc xe không ngừng truy đuổi nhau.
Sau khi xác định đã cách đồn cảnh sát vô cùng xa rồi, một tiếng súng vang lên từ phía sau.
Sau đó “choáng”, kính xe vỡ vụn.
Hai tên thuộc hạ đã được Nhiếp Nhiên nhắc nhở từ trước, vì vậy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, lập tức giơ súng nhắm thẳng vào bánh xe trước của cái xe phía sau.
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên.
Gần như cùng lúc với tiếng súng, cái xe ở phía sau xoay vòng tại chỗ, thậm chí sau đó còn nghe thấy tiếng bánh xe va chạm với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Bị chiếc xe này ngăn cản, mấy cái xe phía sau đều phải giảm tốc độ, sợ bị chiếc xe trước mặt đâm vào.