Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1725
NHƯỢNG BỘ – TÌM NGƯỜI MỞ ĐƯỜNG
Người đàn ông đó im lặng không nói gì, hướng đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm cô không chớp måt.
Rõ ràng chuyện này vượt quá dự liệu của hắn. Hắn không hiểu, tại sao cô lại hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nơi này như thế?
Thực ra chuyện này phải cảm ơn người đàn ông đã đưa Nhiếp Nhiên tới đây. Khi ấy anh ta đưa cô đến cạnh bến xe buýt, sau đó cô theo lời anh ta nói đi đến điểm dừng thứ 6 và vô tình nhìn thấy ở đây có một đồn cảnh sát. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng cô vẫn nhớ cột mốc của đồn cảnh
sát. Vậy nên lúc bị tên thuộc hạ kia ra lệnh dừng xe, cô mới có hành động chơi đùa bọn chúng kỳ lạ như vậy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao cô phải lựa chọn mạo hiểm lớn như thế để vòng trở lại. Mà bây giờ rõ ràng là cô đã thắng cược rồi. Có câu nói thật mà giả giả mà thật, có lúc thật thật giả giả hoàn toàn dựa vào chiến tranh tâm lý.
Nhất thời, bên trong xe yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của tên thuộc hạ vừa chạy quá vội vàng kia. Đám người này không ngừng đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa Nhiếp Nhiên và lão đại nhà mình. Vốn dĩ bọn chúng chỉ lo lắng, phần lớn đều tin tưởng vào phán quyết của lão đại nhà mình. Nhưng tin tức nhận được lại khiến bọn chúng phát run.
Phải làm thế nào đây?
Bây giờ bọn chúng không thể gọi cảnh sát đến được.
Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn với người đàn ông kia.
“Thế nào, bây giờ đến lúc anh quyết định rồi.” Cô nhắc nhở.
Tuy vẻ mặt cô bình tĩnh, song thân thể đã sớm tiến vào trạng thái phòng bị cấp 1 rồi.
Đồn cảnh sát là một tấm bùa hộ mệnh rất tốt, nhưng dùng không tốt cũng có thể là một lá bùa đòi mạng. Vì thế, cô nhất định phải tính toán tốt cho mình, cố gắng chạy đi an toàn.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đó mới sầm mặt lên tiếng, “Cho dù gần đây có đồn cảnh sát thật, nhưng nếu tôi muốn giết cô, cũng không nhất định phải dùng súng.”
Dễ thấy là hắn vẫn không muốn thừa nhận sự thật là mình thất bại. Nhưng thất bại chính là thất bại, không cần hắn thừa nhận hay không.
“Vậy chắc chắn anh cũng biết con người tôi trước khi chết rất thích tìm một cái đệm lưng.” Nhiếp Nhiên nhìn về phía cái còi xe dưới tay mình, ý trong lời nói rõ ràng là định cùng chết với hắn.
Ở nước ngoài, hai người bọn họ đều là người phi pháp từ nơi khác đến, không ai muốn bị cảnh sát để mắt tới cả. Vì thế, người đàn ông đó suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ một bước.
“Cô lại đem tôi ra đặt cược một lần nữa.”
Nhiếp Nhiên biết hắn định buông tay rồi, cảm giác căng thẳng trong lòng cô lập tức giảm đi một chút, “Ai bảo anh xui xẻo như vậy, lần nào gặp nhau cũng đều bị thương.”
Lần này người đàn ông đó cũng cười, “Vậy xem ra, lần sau gặp nhau, tôi phải vui vẻ nhảy nhót mới được.”
Lần sau gặp nhau?
Đùa cái gì thế!
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nếu như có thể, Nhiếp Nhiên thật sự không muốn gặp lại hắn nữa, nhưng lúc này cô không thể nói ra được.
Cô cười, nhưng không trả lời mà hỏi: “Tôi có thể đi rồi chứ?”
Người đàn ông đó dựa lưng vào ghế, cũng cười hỏi ngược lại: “Tôi còn có lựa chọn nào khác à?”
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên hạ thấp vành mũ xuống, nói.
Hắn cười, “Tôi mới nên cảm ơn cô đã bỏ qua cho tôi và anh em của tôi.”
“Nếu đã thế, chắc anh không để ý tôi tìm một người anh em cùng xuống xe chứ?”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên di chuyển, đám người kia cảm thấy mắt hoa lên, sau đó đã thấy Nhiếp Nhiên bắt được một tên. Cô giữ chặt tên kia trước người mình, đồng thời tước khẩu súng trong tay hắn, dí vào cằm hắn.
“Mày làm cái gì thế hả!”
“Muốn chết à! Lão đại đã nói thả mày rồi thì chắc chắn sẽ thả mày!”
“Tao khuyên mày tốt nhất mau thả người ra đi!”
Tất cả bọn chúng lập tức cuống lên.
Nhiếp Nhiên nói thẳng: “Tôi chỉ tìm một người anh em mở đường cho tôi mà thôi, không có ý gì khác, mong mọi người có thể hiểu.”
Rõ ràng là đang nói láo!
Đám người kia chỉ muốn giơ súng lên bắn cho cô mấy trăm phát. Bọn chúng nhìn về phía lão đại nhà mình, chỉ chờ một câu nói của hắn là sẽ chuẩn bị tiến lên đánh nhau với Nhiếp Nhiên.