Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1724
KHÓ PHÂN BIỆT THẬT GIẢ
Sự cảnh cáo và uy hϊế͙p͙ của cô không khiến người đàn ông kia dao động, hắn còn khinh thường giễu cợt, “Cô cảm thấy tôi mắc lừa một lần thì còn tin cô nữa à?”
“Lừa anh? Ai nói với anh là tôi đang lừa anh?”
Người đàn ông che ngực mình, khó khăn ngồi từ trên ghế dậy, bám một tay vào cái ghế phía trước, gằn từng chữ nói: “Cô không phải là người ở đây, không thể biết đường nơi này, ngay cả ra ngoài cũng phải đi xe buýt, thế thì làm sao có thể biết rõ nơi này có đồn cảnh sát hay không.”
Hắn nhìn Nhiếp Nhiên, tiếp tục nói: “Cô gái, chiêu này của cô đã vô dụng với tôi rồi.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy hắn bình tĩnh phân tích như vậy, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn, “Nếu anh đã chắc chắn thế, vậy hay là tôi bấm còi thử nhé?” Nói rồi cố định ấn cái tay vẫn để trên còi xe xuống.
Trái tim tất cả mọi người ở đây lập tức đều đập thình thịch vì hành động của cô. Tên thuộc hạ ở bên cạnh nhìn thấy Nhiếp
Nhiên buột miệng nói: “Đợi đã!”
Người xung quanh nghe thấy tiếng hô của hắn, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng lập tức dịu đi. Người đàn ông kia vì bị hắn cắt ngang mà không vui cau mày lại.
Gã kia thấy vẻ mặt lão đại nhà mình như thế thì trong lòng run lên, vội vàng giải thích: “Không phải thế đâu lão đại, ngộ nhỡ là thật…”
Bọn chúng không đánh cược được. Vết thương của lão đại phải lập tức chữa trị, khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám người kia, bây giờ lại bị cảnh sát đuổi giết thì sẽ chậm trễ việc chữa trị.
Nhưng người đàn ông kia lại nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, lạnh giọng nói ba chữ,
“Tôi không tin.”
Hắn đã từng bị lừa một lần, tuyệt đối không thể nào có lần thứ hai nữa. Hắn tin chắc là cô gái này không thể nào biết đồn cảnh sát ở đâu.
“Tốt nhất cô có thể gọi cảnh sát đến, nếu không tôi sẽ giết cô.” Nụ cười của hắn dưới ánh đèn lờ mờ rất u ám.
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười: “Nếu tôi gọi được cảnh sát đến, anh sẽ không giết tôi, phải không?”
Dáng vẻ chắc chắn của cô khiến đám người xung quanh thấy hơi lo lắng. Nhưng từ trước đến giờ lão đại nhà mình luôn không
thích người khác nói chen vào nhiều, bọn chúng chỉ đành đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
Người đàn ông cầm đầu thấy nụ cười của cô thì phát hiện ra Nhiếp Nhiên đang cố làm ra vẻ huyền bí, vì vậy càng tin chắc vào suy nghĩ của mình.
Nhiếp Nhiên thấy hắn không hề dao động thì khẽ cau mày lại. Điều này gần như khiến người đàn ông kia hoàn toàn chắc chắn là cô đang lừa hắn.
“Sao không ấn đi?” Hắn cười hỏi: “Không phải là sợ rồi đấy chứ?”
Nhiếp Nhiên quét mắt qua phần áo không ngừng bị máu nhuộm lan rộng ra trên người hắn, “Sợ? Tôi sợ đến lúc đó anh sẽ hối hận thôi.”
Người đàn ông kia nhướng mày cười lạnh, động tác này của Nhiếp Nhiên ở trong mắt hắn chính là tự tìm lý do cho mình.
Kỳ thực, bên ngoài Nhiếp Nhiên làm ra vẻ lo nghĩ cho hắn, song trong lòng lại đang tính toán cho mình. Bởi vì nếu bấm còi, có lẽ cô có thể thoát ra được nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, nhưng đồng thời cũng sẽ dính vào phiền toái. Vì là con tin nên cô nhất định sẽ bị cảnh sát ở đây vặn hỏi. Đến lúc đó cô nên nói thế nào? Chẳng lẽ phải nói mình là khách vượt biên, thân phận không rõ ràng à? Hay nói mình là người của tập đoàn Hoắc thị, để Hoắc Hoành tới bảo lãnh cho mình?
Chỉ sợ kết quả lại càng ngày càng phiền toái, nói không chừng sẽ hại đến Lý Tông
Dũng và Hoắc Hoành.
Vì thế Nhiếp Nhiên chỉ có thể thu tay lại, phân phó một tên thuộc hạ: “Anh đi xuống xem thử ở đó rốt cuộc có đồn cảnh sát không.”
Tên bị Nhiếp Nhiên chỉ đích danh ngẩn ra, sau đó nhìn về phía lão đại nhà mình.
“Chỉ cần người của anh đi xem thì thật hay giả sẽ rõ ràng ngay.” Nhiếp Nhiên nói.
Dường như người đàn ông kia đang quan sát mục đích thật sự của cô, hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.
Tên thuộc hạ nhận được lệnh của lão đại, vội vàng chạy từ trên xe xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Bầu không khí bên trong xe giống như đóng băng. Tất cả mọi người đều đang đợi một đáp án.
Chỉ một lát sau, tên thuộc hạ kia theo đường cũ trở về, tốc độ chạy nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, vẻ mặt cũng biến thành lo lắng. Vừa lên xe, hắn đã thở hổn hển báo cáo: “Lão đại, thật sự là có đồn cảnh sát, con ranh này không lừa chúng ta!”
Hắn vừa nói thế, vẻ mặt người đàn ông kia lập tức thay đổi, càng thêm sắc bén hơn,
“Mày chắc chắn chứ? Nếu như mày lừa tao, mày sẽ phải trả giá.”
“Em thề, ở đối diện chỗ rẽ thật sự có một cái đồn cảnh sát.” Tên kia vội vàng bảo đảm.
Lúc này Nhiếp Nhiên nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Thế nào, không cần tôi ấn còi, người của anh đã hoàn toàn chứng minh lời tôi nói là thật rồi.”