Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1723
CÁCH LÀM ĐỪNG NÊN LẶP LẠI
Nhiếp Nhiên im lặng, cảm thấy nếu như mình tiếp tục giả ngu có thể chọc giận người đàn ông này, vậy còn không bằng nhận đi cho xong.
Dù sao gương mặt này cũng không phải là của mình, qua được kiếp nạn này rồi, tương lai cho dù gặp lại hoặc là đi ngang qua, hắn cũng chỉ coi mình là người đi đường thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, cong khóe miệng lên, “Nếu đã nhận ra tôi rồi, vậy càng nên để tôi đi mới đúng, dù sao cũng là người quen cũ mà.”
Người đàn ông kia nghe thấy cô thừa nhận còn muốn cười nhạo cô mấy câu, nhưng khi nghe đến phía sau, hơn nữa thấy nụ
cười vô hại của cô, nếu không phải lúc này trên người hắn bị thương không thể cất tiếng cười to, chỉ sợ bây giờ hắn đã vỗ tay phá lên cười rồi.
Người quen cũ?
Ha ha, vậy mà cô ta cũng nói ra được.
“Người quen cũ, ngày đó ở trong phòng khám bệnh cô coi tôi là con tin, còn lừa tôi trong cửa hàng giày, bây giờ lại nói với tôi là người quen cũ?”
Cô gái này đúng là to gan.
“A! Tao nhớ ra rồi! Mày là… người đã từng lừa chúng tao!”
Mấy tên thuộc hạ sau lưng cũng nói: “Đâu chỉ có thế, khi đó cô ta còn đánh lão đại của chúng ta bị thương!”
Trong nháy mắt, tất cả bọn chúng đều hướng ánh mắt đầy ác ý lên trên người
Nhiếp Nhiên. Ha! Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến lúc tìm được lại chẳng
tốn công. Hồi đó con ranh này lừa bọn chúng là cảnh sát tới, khiến bọn chúng chạy nhốn nháo hoảng loạn. Vốn nghĩ thù này không báo được, không ngờ hôm nay lại gặp được. Cứ nghĩ đến cảnh chạy tán loạn giống như con ruồi mất đầu khi đó, bọn chúng chỉ muốn giết cô.
Nhiếp Nhiên thấy những tên đó tức giận nhìn mình, hơn nữa còn bước đến gần, đột nhiên cảm thấy có lẽ không thừa nhận mới là lựa chọn đúng đắn. Nhưng bây giờ đã thừa nhận rồi, nếu phủ nhận thì sẽ chỉ thành trò cười thôi.
Vì vậy cô nói: “Cho dù lúc đó tôi có lừa anh hay không thì ít nhất tôi cũng không gây nguy hiểm cho các anh. Nên chỉ cần anh thả tôi đi, chúng ta sẽ đường ai nấy đi, từ đây nước sông không phạm nước giếng.”
“Vốn dĩ tôi vô tội bị cuốn vào, giờ tôi chỉ muốn rời đi, chắc không quá đáng chứ?”
“Yêu cầu của cô đúng là không quá đáng.”
Tên lão đại nở nụ cười xấu xa: “Nhưng cô thấy có thể sao?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”
Hình như hắn rất thích nhìn Nhiếp Nhiên bất lực, cho dù đang bị thương nghiêm trọng, hắn vẫn nhếch mép cười nói:
“Không muốn thế nào cả, gặp người quen cũ thì phải nói chuyện tử tế mới được, trừ món nợ hôm nay đi, nợ nần cũ trước kia thì phải tính mới được.”
Những tên bên cạnh cũng lập tức phụ họa:
“Đúng vậy, phải tính.”
Bọn chúng vừa nói vừa xoay cổ, bẻ ngón tay, tiếng xương cốt vang lên răng rắc.
Nhiếp Nhiên sầm mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, “Anh chắc chắn muốn tính với tôi à? Anh nên biết bây giờ anh với anh em của mình có thể đứng yên ổn ở đây nói chuyện với tôi là bởi vì tôi ra tay cứu. Cho
dù có phải là tôi tự bảo vệ mình hay không thì từ lúc tôi giúp các anh cắt đuôi đám người kia, là các anh đã chịu ơn huệ của tôi rồi. Hơn nữa tôi không đưa thẳng các anh vào đồn cảnh sát chỉ là vì mạng sống thôi.”
Đám người kia khựng lại, nhìn về phía lão đại nhà mình. Người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng, nhưng lại không lên tiếng nữa.
Trên thực tế, Nhiếp Nhiên cũng không muốn làm căng chuyện này lên. Tuy cô là người nóng tính, cũng có năng lực, nhưng nơi này không phải là địa bàn của cô, hơn nữa Lý Tông Dũng đã từng dặn cô đừng gây sự ở bên ngoài, cho nên nếu có thể sử dụng lời nói để giải quyết, cô sẽ cố gắng dùng lời nói.
“Bây giờ tôi chỉ muốn anh thả tôi xuống, còn chiếc xe này thì các người lái đi, coi như tất cả chưa hề xảy ra.”
Dưới ánh đèn mờ, lão đại im lặng mấy giây.
Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng.
“Nếu như tôi nói không thì sao?”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lập tức lóe lên ánh sáng lạnh lùng, “Vậy chỉ có thể để cho cảnh sát nói chuyện với anh thôi.”