Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1722
LẠI GẶP NHAU, THẬT LÀ KHÉO
Lúc hắn vẫn đang cảm thấy quen thuộc thì đám người kia ai cũng nổi giận khi nghe thấy thế.
“Mày nói cái gì!”
“Dám nói chúng tạo không bằng con lừa?
Muốn chết à?!”
“Ranh con, tao thấy mày chán sống thật rồi!”
Thấy đám người kia ai cũng hùng hùng hổ hổ, Nhiếp Nhiên chỉ tên cầm đầu với vẻ vô tội, “Xay xong giết lừa là lão đại của mấy người nói, không phải tôi nói, có phải mấy người nhầm đối tượng rồi không?”
Câu này của Nhiếp Nhiên khiến bọn chúng đứng khựng lại. Bọn chúng vẫn duy trì vẻ mặt vừa rồi, cứng nhắc mà lúng túng, nhìn vô cùng khôi hài.
Nhiếp Nhiên thấy mình dây dưa quá lâu rồi, vì vậy vội vàng trở lại chủ đề chính, quay sang nhìn lão đại rồi hỏi: “Thế nào, tôi có thể đi được rồi chứ? Dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của mấy người đấy.”
“Nói tự bảo vệ mình thành cứu người, còn làm người của tôi bị thương, ân nhân cứu mạng này hình như là hữu danh vô thực.”
Người đàn ông đó ngồi dựa vào ghế, một tay che ngực, mặc dù sắc mặt rất khó coi nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng sắc bén.
Tự bảo vệ mình?
Đám người ở đây nghe thấy thế, lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu như vừa rồi chiếc xe này bị lật thật, cô ta cũng không chạy thoát được.
“Đúng thế, cô cũng ở trong xe, cô làm thế là vì mình mới đúng!” Một tên thuộc hạ lập tức phụ họa.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, bọn chúng đang giở trò với cô đấy à?
Cô hất tên thuộc hạ kia ra rồi chế giễu: “Ý là các anh hoàn toàn không có được chút ích lợi nào từ hành động vừa rồi của tôi, đúng không?”
“Ít nhất bây giờ chúng tôi cũng không được lợi mà lại còn bị cô uy hϊế͙p͙, lúc nào cũng có nguy cơ bị bại lộ.” Người đàn ông đó nói.
Ha, nếu như không đẩy đám người này vào trong nguy cơ bị bại lộ, chỉ sợ bây giờ cô đã không còn mạng rồi, đâu còn có tư cách nói chuyện như bây giờ. Thế mà hắn lại dùng hai câu xóa hết “ơn cứu mạng” đi, chỉ để lại sự uy hϊế͙p͙ của cô.
“Nếu anh khăng khăng là tôi uy hϊế͙p͙, vậy chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, anh nổ súng, tôi ấn còi. Thế nào?” Nhiếp Nhiên đề
nghị.
Tên lão đại cau mày, sau khi Nhiếp Nhiên nói xong câu kia, đáy mắt hắn lóe lên. Hắn nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, ánh mắt quan sát dò xét đó khiến Nhiếp Nhiên hơi cau mày lại. Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy ánh mắt của hắn khiến người ta không thoải mái. Ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, khiến Nhiếp Nhiên cúi đầu xuống, dùng mũ lưỡi trai ngăn lại.
Động tác này của cô khiến hắn híp đôi mắt sắc bén lại, sau đó bật cười.
“Cô uy hϊế͙p͙ tôi.” Hắn nói.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói, “Tôi cũng hết cách rồi, nếu anh đồng ý thả tôi xuống thì sao tôi uy hϊế͙p͙ anh được.”
“Thả cô? Sao tôi biết cô có đang lừa tôi không?” Tên lão đại nhếch mép cười khẽ, nhưng thấy Nhiếp Nhiên vẫn chưa hiểu ra, hắn nhắc nhở: “Đây không phải là lần đầu tiên cô dùng thủ đoạn liên quan đến cảnh sát rồi.”
Cô và người đàn ông bị thương này không phải là bạn bè, lần cuối cùng cô còn lừa hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nhiếp Nhiên cảm thấy không nhận thì tốt hơn, tránh người đàn ông này nhớ tới chuyện cũ, thẹn quá hóa giận bắn chết mình. Ở cái nơi nhỏ hẹp này, cho dù có chín cái mạng cô cũng vẫn sẽ bị bắn chết.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Nhiếp
Nhiên quả quyết bác bỏ lời hắn.
“Cô thấy tôi không nghe ra giọng cô hay chưa thấy mặt cô nên mới tự tin như vậy?”
Hắn nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
“Tuy tôi chưa từng nhìn thấy mặt thật của cô, giọng cô cũng hơi thay đổi, nhưng cách làm việc của cô thì tôi vẫn nhớ như in.”
CC
“
“Tuy tôi chưa từng nhìn thấy mặt thật của cô, giọng cô cũng hơi thay đổi, nhưng cách làm việc của cô thì tôi vẫn nhớ như in.”
Thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, ý cười trên khóe miệng hắn càng rõ ràng hơn, “Thế nào, còn muốn giả vờ nữa không?”