Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1721
CẢM GIÁC QUEN THUỘC KHÓ HIỂU
Nghe tiếng cười ngông cuồng của hắn,
Nhiếp Nhiên chậm rãi cong môi lên.
“Có lẽ là tôi chưa nói rõ.” Cô dừng một lát rồi gằn từng chữ, “Ý tôi là, anh không dám nổ súng là bởi vì đồn cảnh sát ở cách chỗ rẽ chưa đến hai mươi mét.”
Tiếng cười của hắn ta lập tức dừng lại, ngay cả vẻ mặt những tên còn lại cũng trở nên kinh ngạc.
Sau khi ngẩn ra hai giây, tên kia nổi điên lên, “Mày dám giở trò với tạo đúng không?!”
Nói xong hắn định nhắm vào cô mà bóp cò.
Ngay cả đám người sau lưng cũng bị chọc giận vì cách làm của Nhiếp Nhiên, đồng
loạt giơ súng nhắm vào cô.
Nhiếp Nhiên nhìn họng súng đen ngòm kia, tốt bụng nhắc nhở, “Anh mà bắn phát súng này, mạng của lão đại anh cũng sẽ được chôn theo tôi. Tôi nghĩ chắc các anh không phải là cảnh sát nằm vùng đâu nhỉ?
Nếu kinh động cảnh sát, các anh đã dùng súng phi pháp, còn cố ý giết người, không biết lão đại của các anh có thể chịu được cảnh chạy trốn và giày vò không?”
Đám người kia khựng lại, vẻ mặt thoáng do dự. Đúng vậy, nếu như nổ súng, nhất định sẽ kinh động đến cảnh sát. Lúc chúng đang khó xử thì gã kia cười lạnh mấy tiếng, dứt khoát thu hồi khẩu súng lại: “Được thôi, ông đây không nổ súng, hôm nay ông đây sẽ đánh mày đến chết! Cho mày giở trò với chúng tạo này!”
Nói xong hắn xắn tay áo lên vùng nắm đấm qua. Nắm đấm mạnh mẽ mang theo gió lao thẳng đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
Không cần đích thân cảm nhận, Nhiếp
Nhiên cũng biết tên này định đánh chết
mình thật. Lúc nắm đấm kia sắp đập vào mình, cô khẽ nghiêng đầu đi, nắm đấm mang theo gió kia lướt qua tại cô.
Tên kia thấy Nhiếp Nhiên tránh được, lập tức đổi tư thế, vung tay lên định chém vào cổ cô. Nhiếp Nhiên híp mắt lại, giơ tay chặn đòn tấn công của hắn, đồng thời nhanh chóng chụp lấy bàn tay hắn, dùng sức ấn mạnh.
“A…” Cảm giác tê dại và đau đớn trên tay khiến hắn kêu lên thành tiếng.
Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy, vẫn bấm vào tay hắn, cười nói: “Tôi chơi anh? Phải là anh chơi tôi mới đúng. Tôi cứu lão đại của anh, còn cả anh và mười mấy anh em này nữa, vậy mà anh còn không chịu thả tôi đi.”
“Tao…”
“Tám chữ vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván dùng cho anh không tính là vu oan chứ chứ?”
“Mày…”
Tên kia bị giữ chặt, tay đau không thể cử động không nói, còn bị nghẹn họng đau cả phổi.
“Tại sao không nói là xay xong giết lừa*?”
Lúc này, tên lão đại đó yếu ớt lên tiếng.
(*) Nguyên văn: tá ma sát lư, một cấu thành ngữ của Trung, nghĩa là người chủ sau khi lợi dụng con lừa xay cối xong thì giết chết nó. Ý chỉ loại người ăn cháo đá bát.
Nhiếp Nhiên cười nhạt, trả lời: “Nói thế, tôi sợ sỉ nhục các người.”
Người đàn ông đó cau mày lại, sau đó giống như hiểu ra. Nếu như cô tự xưng là lừa, thế thì thuộc hạ của hắn phải nhờ “con lừa” giảo hoạt này cứu, há chẳng phải là ngay cả con lừa cũng không bằng à?
Nghĩ tới đây, hắn lại khẽ cười.
“Mày…”
Tên kia bị giữ chặt, tay đau không thể cử động không nói, còn bị nghẹn họng đau cả phổi.
“Tại sao không nói là xay xong giết lừa*?”
Lúc này, tên lão đại đó yếu ớt lên tiếng.
(*) Nguyên văn: ET 24H: tá ma sát lư, một cấu thành ngữ của Trung, nghĩa là người chủ sau khi lợi dụng con lừa xay cối xong thì giết chết nó. Ý chỉ loại người ăn cháo đá bát.
Nhiếp Nhiên cười nhạt, trả lời: “Nói thế, tôi sợ sỉ nhục các người.”
Người đàn ông đó cau mày lại, sau đó giống như hiểu ra. Nếu như cô tự xưng là lừa, thế thì thuộc hạ của hắn phải nhờ “con lừa” giảo hoạt này cứu, há chẳng phải là ngay cả con lừa cũng không bằng à?
Nghĩ tới đây, hắn lại khẽ cười.
“Cô nói thuộc hạ của tôi không bằng cả con lừa?” Mặc dù khóe miệng hắn mang ý cười, nhưng ánh mắt lại dữ tợn.
Giỏi cho một cô gái miệng lưỡi bén nhọn.
Trong tình cảnh này mà cô vẫn dám nói như thế!
Nhưng mà… sao hắn cứ cảm thấy tình huống này quen thuộc một cách khó hiểu thế nhỉ?