Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1720
ANH KHÔNG DÁM NỔ SÚNG
Hoặc là nổ súng, hoặc là ngồi xuống!” Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng nhắc nhở.
Nếu như không cầm vô lăng, gã đàn ông này đã sớm bị cô tước súng, phế tay rồi, đâu còn có cơ hội chĩa súng vào cô thế này được chứ.
Nhiếp Nhiên hơi ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu.
Người đàn ông đó bị thương, luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng sau khi Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lập tức nói với tên thuộc hạ: “Thu súng lại, ngồi xuống.”
Mặc dù giọng nói yếu ớt nhưng lại mang theo mệnh lệnh không được phép phản kháng.
Lão đại đã lên tiếng rồi, đương nhiên tên thuộc hạ không dám nói thêm gì nữa, hắn thu súng lại, đồng thời ngồi xuống.
Lúc đó, mấy chiếc xe đối diện cũng vừa vặn lao qua bọn chúng, dễ thấy đám người kia không ngờ bọn họ lại quay lại vào lúc này.
Nhiếp Nhiên vừa lái xe vừa nhìn mấy chiếc xe con lao đi qua gương chiếu hậu.
Cho dù đã chắc chắn cắt đuôi đám người kia một khoảng cách nhất định rồi, cô vẫn duy trì tốc độ ổn định lái về phía trước.
“Lão đại, chúng ta đã cắt đuôi được bọn chúng rồi.” Nhóm thuộc hạ vội vàng báo cáo.
Cuối cùng người đàn ông đó mới chậm rãi mở mắt ra. Hắn không nói câu gì mà chỉ nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Tên thuộc hạ bên cạnh nhìn theo tầm mắt lão đại nhà mình, sau đó đứng dậy hô với
Nhiếp Nhiên: “Này, cô có thể xuống rồi.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, chỗ này cách địa điểm mình hẹn hai ba trạm dừng nữa.
Nếu như cố tình lái xe qua đó, đám người này nhất định sẽ giết chết mình. Lúc này trên người cô không có súng, không có bất cứ ai giúp, cũng chẳng có đồ gì có giá trị đặt cược.
Đám người này đếm sơ qua cũng có hơn mười tên, mỗi tên một phát súng cũng đủ để bắn cô thành tổ ong vò vẽ.
Sau khi nhanh chóng suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cô xoay mạnh vô lăng, đạp chân ga hết cỡ. Những tên đó bị tốc độ bất ngờ tăng nhanh này làm cho giật lùi về phía sau. Ngay cả người đàn ông bị thương cũng bị xô mạnh vào lưng ghế.
Bốp! Tiếng va chạm không lớn không nhỏ vang lên. Người đàn ông kia cau mày lại.
“Mẹ kiếp, con ranh này, mày giở trò đúng không! Có tin tao giết mày không hả!” Tên thuộc hạ kia loạng choạng về phía sau mấy bước mới đứng vững lại được, đang chuẩn bị tiến lên, ai ngờ…
Kít! Xe lại phanh gấp. Người trong xe lao hết vào kính chắn gió. Mặt đất bị ma sát ra thành hai vết bánh xe màu đen, cuối cùng xe cũng hoàn toàn dừng lại.
Ngay khi xe ổn định lại, gã đó lập tức đẩy tên anh em đè lên người mình ra rồi kéo chốt bảo hiểm súng, “Mẹ kiếp! Dám chơi tao à? Mày có muốn tao giết mày không?”
“Tôi chưa hết hoảng hồn nên mới đạp nhầm chân ga thôi.”
“Đạp nhầm chân ga? Mày nghĩ tao ngu à?”
“Tôi không rõ anh có ngu hay không, tôi chỉ muốn biết bây giờ tôi có thể xuống xe chưa?” Nhiếp Nhiên nhìn người đàn ông cầm đầu.
“Xuống xe? Rốt cuộc mày có biết tình huống bây giờ là gì không?”
Vừa rồi có người đuổi giết nên chúng không làm gì được. Bây giờ đám kia đã bị cắt đuôi rồi, chỉ còn lại một đám đàn ông và một cô gái như cô ta. Thế mà cô ta không chỉ dám chơi đùa bọn chúng, lại còn bình tĩnh hỏi có thể xuống xe không. Cô ta nghĩ súng trên tay bọn chúng là đồ chơi, để trang trí à?
“Ranh con, mày thấy tao không dám bắn mày đúng không?”
Dù bị súng chĩa vào nhưng Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi. Cô ngước mắt lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không dám nổ súng.”
Hắn ta lập tức cười lớn ra tiếng, “Tao không dám nổ súng? Ha ha ha, thế mà tạo lại không dám nổ súng cơ đấy… ha ha ha…”