Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1719
“Ai ui!” Hắn ngã phịch xuống dưới đất, cảm thấy mông mình đau điếng.
Đám người bảo vệ lão đại thấy anh em nhà mình bị cô ném như ném rác, sắc mặt vừa mới dịu đi đã lập tức thay đổi.
“Này, cô muốn chết à! Dám đối xử với anh em của tôi như vậy, có tin tôi bắn chết cô không!” Tên kia giơ súng lên định dí vào huyệt thái dương của Nhiếp Nhiên.
“Đúng vậy, cẩn thận mỗi người chúng tôi bắn một phát cho cô thành tổ ong vò vẽ!” Cô ngồi lên ghế lái, chẳng thèm quan tâm.
Cô không chỉ không giả làm người đi đường bị ngất được, mà còn phải tham gia vào chuyện này vì mạng sống, nên giờ cô đành nghiến răng mà tiếp tục thôi.
“Muốn sống thì bảo vệ lão đại của các anh đi, chắc vết thương của anh ta rách ra rồi đấy.” Nhiếp Nhiên nhìn ngực người đàn ông kia qua gương chiếu hậu. Mặc dù hắn mặc áo khoác màu đen, nhưng dưới ánh đèn mờ, Nhiếp Nhiên vẫn phát hiện ra ngay trên cái áo khoác đó có một chỗ sậm màu hơn.
Đám người kia quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt lão đại nhà mình tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, dễ thấy là hắn đang cố gắng chịu đựng.
“Lão đại, anh có sao không?” Tên thuộc hạ không quan tâm được đến Nhiếp Nhiên nữa, lo lắng hỏi.
“Không chết được.” Tên lão đại lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế lái. Lúc này Nhiếp Nhiên như cảm nhận được, cũng hơi ngẩng đầu lên. Dưới vành mũ, đôi mắt đen sáng ngời của cô nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, ánh mắt đôi bên giao nhau trong một giây ngắn ngủi.
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Gã này… không phải là cái gã đàn ông cô gặp lúc cứu Cửu Miêu sao?
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?!
Đáng chết, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Nhiếp Nhiên bỗng thấy vui mừng vì mình đeo mặt nạ, nếu không không thể qua được ải của hắn.
Tuy lúc ấy cô có mũ che mặt, hắn không thấy rõ mặt mũi cô, nhưng lúc đó cách nhau xa đến thế, hơn nữa cô còn đè thấp giọng nói của mình mà hắn vẫn có thể phát hiện ra cô là con gái, đủ để có thể thấy năng lực của hắn không thể khinh thường.
Nhiếp Nhiên lập tức thu hồi ánh mắt, nhân lúc những chiếc xe kia đang tê liệt, cô đạp chân ga, xoay vô lăng, tiếp tục đi về hướng cũ.
“Ai bảo cô quay lại hả, bên đó vẫn có xe, mau quay lại cho tôi!” Tên kia thấy Nhiếp Nhiên đổi đường đi, giơ súng ra lệnh cho cô.
“Đi về bên kia thì sẽ bị đuổi kịp, quay lại hướng này mới có thể cắt đuôi bọn chúng.
Anh không biết phương pháp trái ngược à?” Cho dù bị súng chĩa vào, Nhiếp Nhiên vẫn lái xe về phía trước.
Tên thuộc hạ cảm thấy có lý nên để súng xuống.
Nhưng bọn chúng không biết Nhiếp Nhiên quay lại vì có mấy nguyên nhân.
Một là con đường kia mới là chỗ cô hẹn người đàn ông đó. Vừa rồi bọn chúng chạy trốn nên càng lúc đi càng xa địa điểm hẹn người của cô, cứ thế này sẽ lỡ thời gian hẹn mất.
Hai là nếu như có thể đến đó đúng giờ, nói không chừng người đàn ông đó phát hiện ra tình cảnh khó khăn của cô và có thể giúp đỡ.
Chiếc xe lao nhanh về theo đường cũ.
Quả nhiên, tên thuộc hạ kia nói không sai, vừa mới đến ngã tư, lại có hai chiếc màu đen đi từ xa đến.
“Mau tắt đèn đi!” Hắn lập tức hô lên.
Nhiếp Nhiên tính thời gian, mới có mấy chục giây trôi qua, đám người bị va chạm kia không thể nào hoàn hồn lại nhanh thế này được, đám người này chắc là không ngờ bọn họ sẽ vòng trở lại.
Cho nên cô bình tĩnh nói với bọn chúng:
“Tắt đèn sẽ khiến bọn chúng chú ý, mọi người mau ngồi ngay ngắn lại đi!” Cô nói xong, thấy đám người kia vẫn không có phản ứng gì, lập tức quát:
“Nhanh lên!” Tên kia ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng ba giây sau, hình như hắn đã hoàn hồn lại, lập tức đứng lên giơ súng nhắm vào Nhiếp Nhiên, tức giận nói: “Mẹ kiếp, cô còn dám ra lệnh cho tôi à! Cô chán sống rồi đúng không!” “Nếu anh khó chịu thì nổ súng đi, chỉ cần anh không sợ những kẻ đó phát hiện ra anh.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên càng trở nên lạnh lùng.
Tên kia nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy chiếc xe kia càng lúc càng đến gần…