Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1718
RA NGOÀI QUÊN XEM HOÀNG LỊCH
Dù có mũ che mặt, nhưng nhìn dáng người Nhiếp Nhiên, đám người kia vẫn đoán được đó là một cô gái.
Sao gặp phải chuyện này mà cô gái đó lại trốn ở góc phòng, không nói một lời thế?
“Có phải bị dọa sợ quá rồi không?” Một tên hỏi.
Một tên khác gật đầu nói: “Chắc là thế. Lão đại, hay là giải quyết cô ta đi, tránh vướng bận.”
Giải quyết?
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Lần này đúng là xui xẻo tám đời mà.
Hoắc Hoành và Lý Tông Dũng dặn đi dặn lại bảo cô nhất định phải chú ý an toàn, cố gắng cẩn thận, đừng làm gì ở khu vực xa lạ này, vì bọn họ sẽ không kịp can thiệp.
Kết quả…
Cô không làm gì, nhưng không ngăn được người khác sẽ làm gì cô! Đi xe buýt cũng có thể bị cướp, thậm chí còn sắp bị diệt khẩu.
Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng mắc răng.
“Ừ, giải quyết đi.”
Hình như gã đàn ông này bị thương, giọng nói hơi yếu ớt. Hơn nữa, quan trọng nhất là giọng gã đàn ông này nghe rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi. G
Lúc Nhiếp Nhiên đang nghĩ cách ổn định những tên này, đột nhiên ánh đèn phía xa lại chiếu tới, sau đó ba tiếng súng “đoàng đoàng đoàng…” vang lên.
Lần này rõ ràng bọn chúng đã bị bắn trúng, ba phát súng găm thẳng vào bánh
xe. Xe buýt mất thăng bằng xoay vòng tại chỗ, người bên trong xe cũng vì thế mà loạng choạng xô vào nhau.
“Mau dừng lại! Lão đại bị thương, không chịu nổi va chạm thế này đâu!” Tên thuộc hạ đang bảo vệ lão đại lập tức mắng gã đàn ông lái xe.
Nhưng rõ ràng tên ngồi trên ghế lái cũng không biết làm thế nào, giọng hắn vô cùng sợ hãi và lúng túng, “Không, không được, tạo không thể nào làm nó dừng lại được.”
Vì ảnh hưởng của quán tính, cái xe không thể dùng được, sắp lật đến nơi rồi.
Nhiếp Nhiên đứng dậy, chống hai tay vào thành ghế, nhảy nhanh qua hai cái ghế, sau đó ngồi ở phía sau ghế lái.
“Mau buông tay ra!” Cô hét lớn vào tại tên thuộc hạ kia.
Trong lúc hỗn loạn, tên thuộc hạ không nghe rõ là ai ra lệnh, theo bản năng buông tay ra.
Nhiếp Nhiên vươn người từ phía sau nắm lấy vô lăng rồi xoay hết cỡ, đồng thời ra lệnh cho tên kia: “Đạp chân ga!”
“Cái gì?!” Tên kia ngẩn ra mấy giây.
Đúng lúc đó đạn lại bắn ra từ mấy chiếc xe phía sau.
Đoàng! Đoàng!
Đạn bắn vào kính chắn gió xe buýt, cả miếng kính lập tức nứt ra, những vết nứt dày đặc như mạng nhện che mất tầm nhìn.
Nhiếp Nhiên nhìn cái miếng kính rạn nứt, biết bọn chúng cố ý muốn làm như vậy để quấy nhiễu người điều khiển, khiến xe bị lật, đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc. Cô không muốn chết, càng không muốn bị đám người này lôi xuống nước.
“Mau lên! Không muốn chết thì đạp chân ga đi!” Nhiếp Nhiên nghiêm giọng quát gã đàn ông đó.
“À ờ…” Hắn vội vàng thả lỏng chân phanh, đổi sang đạp mạnh chân ga.
Ngoài hắn ra, đám người bị va chạm choáng váng cũng bị tiếng quát tức giận của cô làm giật mình nữa.
Chuyện gì thế này?
Không phải cô gái này sắp bị bọn chúng xử lý à?
Sao lúc này còn hung dữ với bọn chúng?
Lúc bọn chúng vẫn đang ngẩn ra, cái xe vốn xoay vòng tại chỗ bởi vì bị đạp chân ga mà lại lao nhanh hơn, đồng thời cũng bởi vì có quán tính mà không bị lật, có điều tốc độ quay vòng càng lúc càng nhanh.
Nhiếp Nhiên nhằm chuẩn thời cơ, lại xoay mạnh vô lăng theo một hướng khác, bánh xe va chạm với mặt đất phát ra tiếng “két” chói tai. Xe buýt dùng một bánh xe làm điểm tựa, xoay vòng ba trăm sáu mươi độ khiến đám xe phía sau bị xô thẳng ra ngoài.
Rầm rầm!
Mấy chiếc xe con kia đâu có thể so với xe buýt, bị xe buýt hất bay. Sau đợt va chạm liên hoàn, có mấy cái xe bị xô ra khỏi đường, có mấy cái thì bị lật ngược.
Người trong xe buýt thoáng thả lỏng.
“Thả lỏng chân ga, đạp phanh!” Nhiếp
Nhiên lại ra lệnh.
Lúc này tên kia vui mừng gật đầu, “Được!”
Dáng vẻ ngoan ngoãn trông như thuộc hạ của Nhiếp Nhiên vậy.
Bởi vì vừa rồi được mấy chiếc xe con kia ngăn cản nên tốc độ xe đã giảm đi trông thấy, giờ đạp phanh xe, chiếc xe đã dừng lại được thật.
Người trong xe buýt đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.