Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1717
ĐÂY LÀ BỊ CƯỚP À?
Hoắc Hoành ngẩn ra nhìn cô đi tới chỗ mình, rồi đặt lên môi mình một nụ hôn. Đó là một nụ hôn không giống với nụ hôn gợi tình và nóng bỏng vừa nãy.
Sau khi kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng này,
Nhiếp Nhiên nói với anh: “Anh phải cẩn thận.”
Tâm trạng lửng lơ của Hoắc Hoành lập tức biến thành cảm động, anh khẽ cười rồi đáp, “Được.”
Nhiếp Nhiên thấy sắc trời đã không còn sớm nữa. Dù sao Lý Tông Dũng và người đàn ông đó đã phải mạo hiểm lắm mới đưa được cô đến đây, cô không thể hành động theo cảm tính rồi trễ hẹn được.
Cô đội mũ lên, mở cửa phòng ra, đi xuống tầng trong ánh mắt quyến luyến của Hoắc
Hoành.
Người dưới tầng thấy Nhiếp Nhiên đi xuống thì lập tức đứng dậy.
“Nhị thiếu đã tỉnh rồi, mọi người chăm sóc anh ấy cẩn thận, đừng để xảy ra vấn đề gì nữa.” Nhiếp Nhiên dặn dò.
Người đàn ông đứng đầu lập tức gật đầu,
“Vâng!”
Nhiếp Nhiên kéo thấp vành mũ, rời khỏi nhà máy bỏ hoang.
Đám thuộc hạ thấy cảm thấy kỳ quái, “Sao cô Diệp lại đi thế?”
“Đúng vậy, Nhị thiếu còn chưa đi, sao cô ấy đã đi rồi?”
Một tên khinh thường nói: “Mày bị ngu à, chắc chắn là Nhị thiếu giao cho cô ấy nhiệm vụ gì đó rồi.”
Bọn chúng cảm thấy có lý, ai cũng gật đầu, sau đó lại ngồi xuống.
Bầu trời như bị phủ lên một tấm màn màu đen, không có một ngôi sao nào, trên con đường nhỏ dẫn đến bến xe không có một bóng người. Nhiếp Nhiên tìm một con mương nhỏ, dựa vào ánh đèn đường yếu ớt cách đó không xa dán mặt nạ lên.
Những người ở trong nhà máy phần lớn đều là nhân viên ở công ty vệ sĩ của Hoắc thị, bọn họ chưa bao giờ ra đảo, cũng chưa từng thấy gương mặt giả đó của cô, cho nên ban nãy cô đã tháo mặt nạ xuống để tránh tạo thành phiền toái không cần thiết.
Kít!
Trong đêm đen nơi vùng ngoại thành hẻo lánh vang lên tiếng phanh xe sắc nhọn chói tai, sau đó là một loạt tiếng đập cửa.
Rầm rầm rầm!
“Mở cửa, mau mở cửa ra!”
Tài xế thật thà bị bọn chúng thúc giục liền ấn nút mở cửa thật, cửa trước xe buýt được mở ra, đám người kia tràn lên xe như bầy ong. Nhưng vừa mới lên, bọn chúng đã rút súng nhắm vào ông chú lái xe.
“Xuống, mau cút xuống cho tao!” Gã kia một tay giơ súng, một tay kéo tài xế xuống khỏi ghế lái.
Người tài xế lái xe buýt hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này. Từ lúc nhìn thấy súng, chân ông ta đã nhũn ra, bây giờ còn bị tên kia kéo, thế là lăn thẳng từ trên ghế lái xuống đất.
Tên kia ngồi luôn vào chỗ lái, xoay vô lăng, xe buýt xoay một trăm tám mươi độ quay đầu đi về hướng khác.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trong góc khẽ cau mày lai.
Cướp à?
Cướp một chiếc xe buýt không có gì cả?
Mục tiêu này có lớn quá rồi không?
Lúc Nhiếp Nhiên đang nghĩ bây giờ nên im lặng không lên tiếng giả ngất hay là hét lên một tiếng rồi mới giả vờ ngất đi thì nghe thấy ở phía xa có tiếng nổ.
Không phải chứ?!
Chẳng lẽ là bắn nhau?
Hơn nữa…
Cái đám lên xe này nhìn giống như đang chạy trốn.
Đúng là ra ngoài không xem hoàng lịch mà!
Không đợi Nhiếp Nhiên có hành động tiếp theo, ánh đèn phía xa đã lóe lên trước mặt cô, ánh sáng mạnh nhức mắt khiến Nhiếp
Nhiên híp mắt lại. Nhưng cũng nhờ ánh sáng này mà những tên khác trong xe phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Lão đại, trong xe còn có người!”
Tên kia vừa nói thế, tất cả mọi người lập tức nhìn vào Nhiếp Nhiên.
“Có cần giải quyết…”
Chữ “không” còn chưa ra khỏi miệng thì một tiếng súng đã vang lên. Cửa kính xe bị đạn bắn vỡ nát, rơi loảng xoảng xuống, gió rét mùa đông thổi vào phát ra tiếng vù vù.
“Mẹ kiếp!” Lần này tên thuộc hạ kia không để ý đến Nhiếp Nhiện được nữa mà quay sang bắn qua cái cửa xe đã mất kính kia.
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, bánh một chiếc xe trong đó trúng đạn, chiếc xe lập tức xoay vòng tại chỗ, tóe lên tia lửa.
“Ha ha! Cho bọn chúng nếm thử đạn vô địch của tao.” Tên kia cười rất đắc ý.
Nhưng Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau lại xem thường. Hai viên đạn chỉ bắn trúng có một cái bánh xe thì có cái gì mà đắc ý? Đồ lãng phí! 1
Mấy chiếc xe còn lại bị chính xe của mình cản trở, quả nhiên giảm tốc độ đi mấy giây.
Đám trên xe buýt lợi dụng sơ hở, tăng nhanh tốc độ, thành công bỏ lại bọn kia một đoạn.
Sau khi tạm thời ổn định được cục diện thì đám người này lại đặt sự chú ý lên trên người Nhiếp Nhiên.