Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1714
ANH MUỐN MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI ĐÍCH
Tất nhiên Nhiếp Nhiên biết anh đang chột dạ chuyện gì, nhưng vấn đề này vốn đã xảy ra trước cuộc gọi kia, và cô đã nói là tha thứ cho anh rồi nên phải giữ lời hứa.
Sau đó cô lại hỏi: “Vậy anh vẫn âm thầm phái người quan sát à?”
“Cũng không cần quan sát, có em ở bên đó rồi, nhất định cô ta sẽ không dám làm gì.”
Hoắc Hoành nói với vẻ lấy lòng.
Anh xin tha hết lần này đến lần khác như vậy đủ để biết anh sợ Nhiếp Nhiên trở mặt thế nào.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Nhiếp Nhiên lại thấy hơi chua xót.
Anh sợ bao nhiêu, tức là để ý bấy nhiêu.
Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm trạng, sau đó khẽ hừ một tiếng, nói: “Ai bảo thế, cô ta từng gây chia rẽ quan hệ giữa chúng ta, muốn mượn chuyện đó khiến em vì yêu sinh hận mà phá hủy kho vũ khí đạn dược.”
Rõ ràng là Hoắc Hoành không biết chuyện này, trong mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc,
“Vì yêu mà sinh hận?” Sau khi ngẩn ra mấy giây, anh mới cười nói: “Cách này của cô ta không tệ. Nhưng tình cảm của chúng ta vững chắc hơn cả vàng, đâu có dễ bị cô ta chia rẽ như thế.”
Câu này không phải nói đùa.
Lúc đó anh làm thế rất dễ khiến Nhiếp
Nhiên hiểu lầm, và chính anh cũng ôm tâm lý bị hiểu lầm để làm.
Nếu như khi đó Nhiếp Nhiên tin lời Cửu
Miêu thật, vậy cũng không có gì đáng trách.
Nhưng từ đầu tới cuối Nhiếp Nhiên đều đứng về phía anh, khiến kế hoạch của Cửu
Miêu thất bại.
Giọng nói đắc ý của Hoắc Hoành khiến
Nhiếp Nhiên lườm anh một cái, ý bảo anh tự kiểm điểm đi.
Hoắc Hoành tự biết lại đạp phải bãi mìn, vội vàng thu lại ý cười.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Em nhớ lúc em rơi xuống biển về, chưa hề nói với anh Cửu
Miêu còn sống hay đã chết. Vậy trong thời gian đó anh phải ai canh chừng cô ta?”
Hoắc Hoành vì ôm cô nên phải chống một tay lên mặt bàn, lâu dần liền không chịu nổi, anh dựa ra phía sau, “Không phải ai cả, mặc dù anh không thể nào biết được kết cấu bên trong kho vũ khí đạn dược, nhưng cả hòn đảo đều nằm trong tầm
kiểm soát của anh, chỉ cần cô ta gửi bất cứ tin tức gì, trong điện thoại của anh cũng sẽ có một phần y hệt. Cũng nhờ phúc của cô ta nên anh mới thuận lợi từ tìm được điểm đột phá.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, “Vậy ngay từ đầu anh đã biết Cửu Miêu còn sống?”
Hoắc Hoành gật đầu, “Ừ, sau khi em rơi xuống biển, anh đã thành công có được một tin tức của cô ta, vì thế mới thuận lợi theo dõi như vậy.”
Nhiếp Nhiên nghe xong, những chuyện mới hồ trong đầu dần trở nên rõ ràng, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều ăn khớp với nhau.
“Có phải anh để cho Hồ Tứ lên chức là vì muốn để cho Cửu Miêu khống chế được những tên cướp biển kia, thuận lợi cho cô ta thực hiện kế hoạch không?” Cô hỏi.
Hoắc Hoành nhếch miệng lên, không tiếc lời khen ngợi: “Thông minh.”
Lần này Nhiếp Nhiên thật sự không biết nên nói cái gì nữa.
Bội phục hình như còn chưa đủ.
Mắt nhìn người của Lý Tông Dũng thật chuẩn xác, năm đó đã chọn trúng anh đi làm nhiệm vụ này. Mỗi một kế hoạch đều lồng vào nhau, rút một cái là động đến tất cả.
Anh nhìn như ở trong cuộc, nhưng trên thực tế lại không, là người đứng sau thao túng tất cả mọi chuyện.
Nhiếp Nhiên chăm chú nhìn anh, “Đúng là tất cả đều nằm trong bàn tay anh.”
Cô đột nhiên cảm thấy may mà mình không trở thành kẻ địch của anh. Nếu không, đây nhất định là một kẻ địch rất đáng sợ.
Hoắc Hoành cười, nắm tay cô, “Đâu có, không phải em chính là một chuyện bất ngờ sao? Từ khi em xuất hiện, em đã trở
thành chuyện bất ngờ đẹp nhất trong cuộc đời anh.”
Bàn tay anh ấm áp sạch sẽ nắm lấy tay cô, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
“Vậy sao? Em luôn cho rằng em là ác mộng đáng sợ nhất, không ngờ anh lại cho là điều bất ngờ đẹp nhất.”
Anh dùng sức cầm tay cô, cười nói: “Đâu có, dùng một viên đạn đổi một cô vợ, đáng lắm.”
Nhiếp Nhiên bị sự vô sỉ của anh đánh bại, trừng anh một cái rồi mới hỏi tiếp: “Nếu đã biết người phía sau rồi tại sao còn phải sắp xếp thân phận giá trị cho Cửu Miêu?”
“Bởi vì anh muốn một mũi tên trúng hai đích.”