Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1715
Một mũi tên trúng hai đích…
Chậc chậc, người này đúng là giỏi nghĩ.
Chuyện nước F còn phải nhờ nước Z giúp, anh lại muốn một mũi tên trúng hai đích.
Nếu không biết và hiểu anh, Nhiếp Nhiên sẽ cảm thấy anh đang chém gió.
“Dã tâm lớn thế này, cẩn thận không tiêu hóa được đâu.” Nhiếp Nhiên cười, chọc nhẹ ngón tay vào môi anh.
Hoắc Hoành thuận thể bắt lấy ngón tay cô, hôn lên, “Đâu có, có em ở đây, nhất định có thể tiêu hóa một trăm lần.” Lúc nói lời này, ánh mắt anh chất chứa rất nhiều điều, nhưng Nhiếp Nhiên coi như không nhìn thấy.
“Anh để cô ta ở đó, không sợ cô ta tiết lộ ra một số chuyện liên quan tới bên kia à?” Nhiếp Nhiên muốn kéo vấn đề về, nhưng hình như Hoắc Hoành không muốn, anh dùng môi mơn trớn tay cô, “Không phải có em trông chừng rồi sao?” Sau mấy lần cố gắng không có kết quả, cô chỉ có thể từ bỏ rồi nhắc nhở: “Nhưng em cũng chỉ có thể canh chừng cô ta đến Tết, qua Tết là kết thúc sát hạch, em sẽ không để ý được nữa.” Lần này cuối cùng Hoắc Hoành cũng ngước mắt lên, cười nói, “Yên tâm, cô ta chắc chắn có thể vào đó cùng em.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi: “Sao anh có thể khẳng định như vậy?” Quân khu 9 không phải là đơn vị bất cứ ai cũng có thể vào, nói không chừng Cửu Miêu sẽ chuyển vào những đơn vị khác cũng nên.
Ánh mắt Hoắc Hoành dịu dàng, anh mỉm cười, “Nếu cô ta đã tự nguyện cùng em trở về, vậy thì chắc chắn là cô ta có nhiệm vụ.
Vùng biên giới giữa nước Z và nước F xảy ra chuyện, về cơ bản đều phải người bên kia đi trấn áp, em nói cô ta không vào đó thì còn có thể vào đâu?” Nhiếp Nhiên nghe xong mới hiểu, sau đó bật cười, “Vậy xem ra là em mất công lo lắng rồi.” “Thật ra bây giờ chuyện anh lo lắng nhất chính là cô ta vào được, nhưng em lại không vào được, thế thì sẽ rất khó xử.” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, “Anh đang giục em rời đi để sớm về huấn luyện à?” Hoắc Hoành lại hôn lên tay cô, mặc dù mang theo đầy lưu luyến, nhưng anh vẫn nói: “Đến lúc rồi, em nên đi đi.” Nhiếp Nhiên nhìn bóng đêm bên ngoài, đúng là đã không còn sớm nữa.
Lúc Hoắc Hoành tỉnh lại đã là sắp hoàng hôn, sau đó bọn họ nói chuyện lâu như vậy, thời gian trôi nhanh như một cái chớp måt.
“Không định làm gì à, đã lâu chúng ta không gặp rồi, lần này em đi cũng không biết lúc nào mới gặp nữa.” Nhiếp Nhiên cười xấu xa, cố ý dịch lên hỏi.
Động tác kia rõ ràng là muốn kéo dài thời gian.
Lần này đến lượt Hoắc Hoành nhướng mày, cười nói: “Không phải em nói không dập được lửa à? Hơn nữa anh nghĩ lúc anh hôn mê, chắc em cũng đã làm gì anh rồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, chính trực nói: “Đâu có!” Lúc anh hôn mê cô bận đến nỗi toát hết mồ hôi, đâu có thời gian mà làm gì anh!
Hoắc Hoành liếc lên người mình, “Quần áo của anh khô, rõ ràng là em đã từng cởi quần áo của anh. Còn nữa, lúc anh hôn mê có ăn cháo, trừ dùng cách đặc biệt để đút cho anh ra thì chắc chả còn cách nào khác nhỉ?” Ặc…
Chuyện này…
Hình như đúng là cô đã làm không ít chuyện nhỉ?
“Nhìn cũng nhìn, hôn cũng hôn rồi, lần này em bội thu trở về nhé.” Hoắc Hoành dựa vào tường, cảm thán nói.
“Sao nghe cứ như anh bị lỗ to thế?” Nhiếp Nhiên nghiến răng hỏi.
Hoắc Hoành gật đầu, làm như tủi thân lắm, “Đương nhiên rồi, lúc em cởi anh không biết, lúc em hôn anh vẫn không biết, bị em chiếm hết tiện nghi rồi.” Nhiếp Nhiên tức đến đau phổi, anh đúng là đồ được hời còn lắm chuyện.
Cô nghiến răng, song cuối cùng lại cong môi lên cười, đồng thời chủ động vòng tay qua cổ anh, dán sát vào anh, “Vậy bây giờ có cần cho anh chiếm lại không?” Giọng cô rất nhẹ, giống như lông chim khẽ lướt qua trái tim Hoắc Hoành, khiến anh run lên.
“Em…” Yết hầu Hoắc Hoành khẽ lăn, đôi mắt dần dần thẫm lại, ngay cả hơi thở cũng thoáng hỗn loạn.
Nhiếp Nhiên có chân lên, quỳ trên bàn, cười híp mắt nhìn người bên dưới.
Không đợi Hoắc Hoành nói xong, Nhiếp Nhiên đã cúi đầu xuống bắt lấy môi anh.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đen thẫm.
Đống lửa trong phòng tầng hai vẫn còn chút ánh lửa yếu ớt.
Cô ngồi cao hơn Hoắc Hoành, cúi đầu dây dưa với anh, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại thì luồn vào mái tóc đen của anh, giữ chặt gáy anh lại.
Dễ thấy đây là động tác của bên chủ động.
Mà Hoắc Hoành thì cũng mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đồng thời vội vàng luồn một cái tay vào eo cô.
Hai người dây dưa quấn quýt với nhau, chỉ nghe thấy tiếng ʍút̼ mát khe khẽ.
Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, Nhiếp Nhiên nhạy bén phát giác được bàn tay bên eo mình bắt đầu nóng lên.
Đáy mắt cô lóe lên ý cười.
Lại dây dưa một lúc nữa, cô nhân lúc Hoắc Hoành không chú ý liền rút lui.
Hoắc Hoành vẫn duy trì tư thế ôm đó, hướng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.