Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1713
KHÔNG PHẢI KHÔNG TIN, MÀ LÀ KHÔNG NỠ
Nhiếp Nhiên nhất thời không hiểu ý anh, nhưng thấy tư thế của anh không thoải mái vẫn theo bản năng giơ tay ra đỡ eo cho anh, đề phòng anh cử động quá mạnh động đến vết thương.
Đến khi điều chỉnh cho anh một tư thế thoải mái hơn rồi, Nhiếp Nhiên mới nhướng mày lên, “Cảm ơn em xảy ra chuyện? Rốt cuộc là anh nói sai, hay là em hiểu sai thế? Sao nghe như anh chỉ mong em sớm xảy ra chuyện vậy?”
Trước ánh mắt sâu xa của Nhiếp Nhiên,
Hoắc Hoành cũng ngẩn ra, sau đó biết ngay cô đang đùa với mình, “Đâu có, anh
phải may mắn thế nào mới có thể có được em mà.”
Lúc anh nói lời này, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra sự dịu dàng.
“Thật sự rất may mắn.”
Về chuyện cướp biển, anh đã lừa có hai làn.
Một lần là đưa cô qua đó.
Một lần là chuyện của Cửu Miêu.
Ban đầu anh rất lo lắng, vì nhiều chuyện anh không thể nào dự đoán được đều đang lặng lẽ xuất hiện, nguy cơ khắp nơi, anh không muốn để cho Nhiếp Nhiên tham gia quá nhiều vào trong đó nên luôn giấu giếm cô.
Anh biết sau chuyện này, có thể Nhiếp
Nhiên sẽ không hiểu cho mình, không tha thứ cho mình, thậm chí rời đi. Nhưng cho dù là thế thì giữa việc cô trở mặt rời bỏ anh
và cô sẽ chết, anh vẫn sẽ không do dự lựa chọn vế trước.
Không phải không tin tưởng cô, mà là không nỡ.
Đúng thế, không nỡ.
Trước kia anh thích cô, tán thưởng cô, mong muốn bọn họ kề vai chiến đấu.
Nhưng lúc sự yêu thích biến thành tình yêu khắc cốt ghi tâm, anh bắt đầu sợ.
Anh không muốn cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Anh muốn chống đỡ cả bầu trời cho cô, cho cô một đời bình an.
Anh hoài niệm khoảng thời gian mình và cô ở trong căn biệt thự trống trải đó, hằng ngày ngồi ở trong vườn hoa nhỏ ngắm hoa, uống trà. Mặc dù bần hàn, ngay cả trà cũng là xa xỉ, nhưng anh cảm thấy thoải mái, yên bình. Chứ không phải là như bây giờ, để cô sống trong nguy hiểm, khiến cô bị thương, chảy máu.
Khi chưa giải quyết xong nhiệm vụ mà đã trói buộc cô bên mình đã là anh ích kỷ rồi, anh làm sao có thể để cô rơi vào trong nguy hiểm, thậm chí bị thương nữa.
Nếu như để cô rơi vào trong nguy hiểm chính là yêu cô, vậy thì anh thà buông tay.
Cho nên anh lựa chọn lừa dối, cũng đã sớm chuẩn bị chịu đựng kết quả như vậy.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là Nhiếp
Nhiên lại tha thứ cho anh.
Hơn nữa lần thứ hai vẫn tha thứ cho anh.
Thế này bảo anh làm sao không cảm thấy may mắn, không cảm động được.
Anh ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, sau đó định giơ tay ra ôm cô.
Nhưng vết thương trên người anh không cho anh làm chuyện đó, Nhiếp Nhiên thấy anh khăng khăng muốn ôm mình, chỉ đành chủ động dịch lại gần.
Hoắc Hoành ôm lấy cô, thật ra ôm thế này không thoải mái một chút nào. Vừa phải để ý đến vết thương của anh, không thể ôm chặt, lại không thể cách quá xa, sợ tay anh không với đến lại động đến vết thương.
Thế nên cô chỉ có thể khẽ khom người lại, gục đầu lên hõm vai anh, duy trì một khoảng cách nhỏ với anh, tránh chạm đến vết thương của anh.
“Đừng tưởng anh nói mấy câu ngọt ngào là cho qua, chuyện gì nên nói thật thì hôm nay đều phải nói thật hết cho em, nếu như còn để lại vấn đề gì, lần sau em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh thế này nữa đâu.”
Nhiếp Nhiên uy hϊế͙p͙ bên tai anh.
Lần này Hoắc Hoành bật cười thật, tiếng cười trầm thấp kia khiến lòng người ta run lên.
“Được, anh nói thật, anh không muốn bị vứt bỏ đâu.” Anh cười nhẹ một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói: “Lần em bị Hoắc Khải
Lãng phát hiện, Cửu Miêu chặn một phát súng cho em. Sau chuyện ấy, anh vốn định
đưa cô ta ra ngoài đảo để thuận tiện thăm dò, nhưng ai biết em lại nghĩ giống anh, lại còn hành động nhanh hơn anh.”
Nhiếp Nhiên lui ra khỏi lòng anh, cong môi lên cười nghiền ngẫm, “Vậy xem ra em thật sự gây trở ngại cho anh rồi.”
Hoắc Hoành véo nhẹ má cô, nói: “Nhưng mà em gây trở ngại rất tốt, anh vốn cũng không muốn tiếp xúc trực tiếp với cô ta, nếu không có anh thì cô ta sẽ không kiêng dè khi làm việc.”
Câu “làm việc của anh kéo suy nghĩ của
Nhiếp Nhiên về, “Vậy rốt cuộc ở trong chuyện này cô ta đóng vai gì?”
“Thân phận giống em. Chắc người bên kia đã tra ra được sự tồn tại của kho vũ khí đạn dược, vì vậy tìm cơ hội muốn trà trộn vào Hoắc Thị, sau đó phá hủy kho vũ khí đạn dược đó, tiếp đó nhân lúc bên kia thiếu vũ khí đạn dược sẽ thôn tính bọn họ.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, “Cho nên cô ta thật sự tiếp cận anh có mục đích.”
Hoắc Hoành cụp mắt xuống, ừ một tiếng.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com