Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1705
CÔ DIỆP LẠI XUẤT HIỆN
Nhiếp Nhiên theo bản năng giơ tay lên, muốn chém vào cổ đối phương.
Đúng lúc này, một giọng nói cũng vang lên.
“Cô Diệp?”
Giọng người kia rất nhỏ, rất thấp, hơn nữa còn do dự và không chắc chắn.
Nhiếp Nhiên dừng tay lại.
Vừa rồi Lý Tông Dũng đã nói với cô là người của ông sẽ ở đây đợi cô. Chẳng lẽ chính là người trước mặt này à?
Nhiếp Nhiên cảnh giác quan sát anh ta, thấy anh ta mặc quần áo bình thường, da mặt đen thui, là một gương mặt rất phổ thông.
“Anh là ai?” Cô hỏi.
“Lý… tổng bảo tôi ở đây đợi cô.” Người kia vô cùng cẩn thận, lúc nhắc đến Lý Tông
Dũng, anh ta lại dùng một chút, sau đó đổi chức vụ.
Từ việc anh ta ngập ngừng, về cơ bản
Nhiếp Nhiên đã có thể xác định được đây là người gọi điện thoại với Lý Tông Dũng lúc ở trên đảo.
Cô gật đầu đáp một tiếng, “Là tôi.”
Người kia nhận được đáp án khẳng định liền thấp giọng nói với cô: “Vậy thì đi theo tôi.”
“Được.”
Nhiếp Nhiên đi theo sau lưng người đàn ông đó, thấy có một chiếc xe van màu đen đỗ ở phía đối diện.
Người đàn ông kia nhanh nhẹn mở cửa xe ra, giục cô: “Mời lên xe.”
Nhiếp Nhiên cũng biết không thể ở lại chỗ này lâu, vì vậy lập tức chui vào trong xe.
Chiếc xe khởi động, rời khỏi con đường huyên náo phồn hoa đó.
“Tôi sẽ đưa cô đến vùng ngoại thành, đoạn đường còn lại cô tự bắt xe buýt đi.” Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn thẳng về phía trước, nói với Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau.
“Được.”
Hai người nói chuyện đơn giản mấy câu xong, bên trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Chiếc xe lao nhanh về phía vùng ngoại thành hoang vắng.
Sau hơn hai tiếng, phố xá xa hoa rực rỡ ngoài cửa xe đã biến thành từng hàng cây cao lớn cùng với đèn đường im ắng. Trên đường chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ là đang không ngừng lạo đi. Cuối cùng, xe dừng lại ở một điểm xe buýt cách đó không xa.
“Cô đi chuyến xe buýt này sáu điểm nữa là đến. Chắc cô đã biết địa chỉ cụ thể rồi chứ?”
“Vâng, tôi biết rồi.”
“Còn nữa, mười giờ tối mai tôi sẽ đợi cô ở đây.”
Vùng ngoại thành tối đen, chỉ có biển quảng cáo ở điểm xe buýt phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Dưới ánh sáng mờ kia, Nhiếp Nhiên kéo thấp vành mũ xuống, gật đầu, “Cảm ơn.”
Sau đó cô kéo cửa xe ra, đi xuống.
Trước khi đóng cửa, cô lại nghe thấy bên trong xe truyền đến một câu, “Nhất định phải cẩn thận.”
Chiếc xe được khởi động, lao vút đi chỉ để lại một làn khói, biến mất ở trong tầm mắt
Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên quay lại đi qua đường quốc lộ trống trải, tới điểm xe buýt. Sau khi đợi mười phút, một chiếc xe buýt đi từ phía xa đến.
Nhiếp Nhiên lập tức lên xe, bên trong xe không có một ai, cô cũng biết ở vùng ngoại thành thì giờ này đã là muộn lắm rồi, gần như không có ai đi xe nữa.
Vì vậy, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe cứ chạy rồi dừng, dừng rồi lại chạy.
Lúc đến điểm thứ sáu, Nhiếp Nhiên xuống xe. Xuống rồi cô mới phát hiện xung quanh hoang vu đến nỗi ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
Nhiếp Nhiên lần mò từng chút một theo vị trí Lý Tông Dũng đưa, cho đến khi nhìn thấy một cái nhà máy nhỏ bỏ hoang.
Cô không cần nhìn số nhà cũng biết nhất định là chỗ này.
Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vang lên.
Bên trong không có một tiếng động.
Cốc cốc cốc… Cô lại gõ cửa.
Vẫn không có bất cứ tiếng động nào.
Lần này Nhiếp Nhiên đã hơi mất kiên nhẫn, cô gõ cửa dồn dập hơn.
“Mau mở cửa đi!” Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, khẽ gọi người bên trong một tiếng.
Thật ra những người bên trong đã nghe thấy tiếng gõ cửa rồi, chỉ là vì cẩn thận và an toàn nên vẫn án binh bất động, giả vờ như bên trong không có ai.
Nhưng lúc này nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, bọn họ hơi kinh ngạc.
“Giọng cô gái này… thật quen…”
“Đúng vậy, thực sự là rất quen.”
“Hình như đã nghe ở đâu rồi.”
Lúc đám người này đang xì xào bàn tán,
Nhiếp Nhiên lập tức nói: “Còn không cho tôi vào, tôi sẽ gọi người đấy!”
Tiếng uy hϊế͙p͙ này của cô có hiệu quả hơn tiếng đập cửa nhiều. Quả nhiên, đám người kia lập tức mở cửa ra. Một người đội mũ lưỡi trai hạ thấp vành xuất hiện ở trước mặt bọn chúng.
“Cô là ai?” Đám vệ sĩ kia cảnh giác cầm súng chất vấn cô.
Nhiếp Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng mờ tối bên trong nhà chiếu ra, khuôn mặt quen thuộc dưới vành mũ xuất hiện ở trước mặt bọn chúng.
Lúc này cô đã đeo mặt nạ vào rồi.
“Cô Diệp?” Đám người kia kinh ngạc khẽ hô lên.
Lúc ấy Nhiếp Nhiên bị phái ra đảo, đám vệ sĩ của Hoắc Thị không hề biết tình hình cụ thể, chỉ biết là cô được Nhị thiếu phái ra
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
ngoài làm việc, nhưng rốt cuộc làm gì, sống hay chết thì bọn chúng hoàn toàn không biết.
Lúc này thấy cô xuất hiện, bọn chúng vô cùng kinh ngạc.
“Có thể vào rồi chứ?” Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, lạnh lùng hỏi.
Đám vệ sĩ đứng ở cửa gật đầu liên tục,
“Đương… đương nhiên rồi! Mời mời mời, cô Diệp mau vào đi.”
Bọn họ cảm thấy cô Diệp đến lúc này chắc chắn là vì Nhị thiếu gọi điện thoại gọi cô đến.