Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1706
LẠI HÔN MÊ
Những người đó vội vàng chạy đi báo cáo.
Vệ sĩ thân cận của Hoắc Hoành nghe thấy báo cáo, lập tức chạy xuống tầng đón
Nhiếp Nhiên.
“Cô Diệp!” Người kia cung kính chào.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên đi từ ngoài cửa vào, sau đó hỏi: “Bây giờ Nhị thiếu bị thương thế nào?”
Tên vệ sĩ kia vội vàng đi trước dẫn đường, nói: “Trên người Nhị thiếu có mấy chỗ trầy da do đạn, nghiêm trọng nhất là một vết đâm, lúc ấy chúng tôi đang ở trong phòng
VIP của một khách sạn, khi chạy trốn ra ngoài thì đối phương đột nhiên lao từ chỗ cao đến, dùng miếng kính vỡ đâm vào bụng Nhị thiếu, nhưng cũng may mà
miếng kính kia tương đối ngắn, không đâm vào nội tạng, chỉ là chảy rất nhiều máu.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Đã lấy miếng kính đó ra chưa?”
“Đã lấy ra rồi, nhưng mà…”
Vệ sĩ kia ấp úng khiến Nhiếp Nhiên càng cau mày chặt hơn, cô lạnh giọng quát một tiếng, “Nhưng cái gì?”
Vệ sĩ kia biết bản lĩnh của “cô Diệp” này nên không dám giấu giếm, lập tức trả lời:
“Vốn dĩ lúc chạng vạng tối bác sĩ nói anh ấy hạ sốt rồi, nhưng bây giờ lại hơi sốt.”
Chân Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, ném ánh mắt sắc bén về phía hắn, “Vẫn đang sốt?”
Ánh mắt giống như dao khiến tên vệ sĩ này cúi đầu xuống, “Đúng vậy.”
“Vậy bác sĩ đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Tên vệ sĩ kia vội vàng trả lời: “Bác sĩ nói thuốc nên dùng đã dùng cả rồi, chỉ có thể dựa vào Nhị thiếu thôi.”
Nhiếp Nhiên lập tức nổi giận, “Cái gì gọi là chỉ có thể dựa vào Nhị thiếu?! Bác sĩ làm ăn kiểu gì thế hả, tìm ông qua đây cho tôi!”
“Vâng vâng vâng!” Vệ sĩ bảo tên thuộc hạ sau lưng nhanh chóng dẫn bác sĩ tới, “Đây chính là bác sĩ điều trị cho Nhị thiếu, bác sĩ
Vương.”
Nhiếp Nhiên thấy một người đàn ông đeo kính rất dày, dáng vẻ hiền lành đang xách cái hòm thuốc bị người đẩy tới.
Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ông rất sợ hãi.
Xem ra ông ta là bác sĩ ở phòng khám bệnh nào bị bắt qua đây rồi.
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng không quan tâm được đến bác sĩ hiền lành này, cô hỏi thẳng: “Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào?”
Bác sĩ lo lắng bất an, run lẩy bẩy trả lời:
“Lúc chạng vạng tối tình hình của bệnh nhân có chuyển biến tốt, ý thức tỉnh táo,
nhưng sau đó thì bị sốt lại, bây giờ đã rơi vào hôn mê.”
Trái tim Nhiếp Nhiên nhói lên, “Ông nói anh ấy lại hôn mê rồi?”
Cô hơi nâng cao giọng khiến bác sĩ trung niên đó giật mình, “Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã truyền nước cho cậu ấy… chắc là… sẽ nhanh tỉnh thôi…”
Nhiếp Nhiên nghe thấy cái từ không chắc chắn của ông ra, lần này nổi giận thật, cô tiến lên túm lấy cổ áo ông ta, lạnh giọng chất vấn: “Cái gì gọi là chắc? Ông là bác sĩ, tình hình của bệnh nhân thế nào ông cũng không thể chắc chắn à?!”
Bác sĩ kia sợ đến nỗi lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, lưỡi cũng xoắn hết lại, “Chuyện này… bệnh nhân này có triệu chứng bất ngờ… chúng… chúng tôi làm bác sĩ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, chúng tôi… chúng tôi chỉ là bác sĩ, cũng không phải thần thánh…”
Ông ta sắp khóc lên rồi.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta đáng thương thế này, cũng biết điều trị ở chỗ này chắc chắn không bằng ở bệnh viện. Điều kiện bản thỉu tệ hại, còn không có thiết bị sưởi ấm, thân thể không chịu nổi cũng là điều hiển nhiên.
Cuối cùng cô chỉ có thể buông ra, ném bác sĩ kia sang một bên.
“Dẫn ông ta xuống dưới trông kĩ cho tôi, tôi đi vào xem trước.”
Nhiếp Nhiên nói xong, đẩy cửa tầng hai ra.
Vừa vào cô đã thấy ngay Hoắc Hoành đang nằm ở trên giường ghép từ cái bàn, trên tay cắm kim truyền nước.
Hình như đây là lần thứ hai Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành nằm thế này rồi.
Lần đầu tiên là nghiện ma túy.
Lần thứ hai chính là bây giờ.
Anh cứ yên tĩnh nằm đó, không có một tiếng động nào, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Nhiếp Nhiên đi tới, thấy anh đang đắp chăn, vẻ mặt yên bình.
Nhưng sờ tay anh thì lại nóng bỏng.
Nhiếp Nhiên lập tức cau chặt mày lại.
Chữa bệnh cứu người không phải là điểm mạnh của cô, ngoại trừ đợi truyền xong chai nước trước mặt ra, cô không làm được gì khác.
Dịch trong bình theo dây dẫn từng giọt từng giọt chảy vào trong tĩnh mạch Hoắc
Hoành.
Lúc này thời tiết ở nước T không khác với nước Z là mấy, cái nhà máy đổ nát này không có bất cứ thiết bị sưởi ấm gì, chỉ dựa vào một cái chăn mỏng kia, cho dù vết thương có đỡ viêm rồi thì chỉ cần bị lạnh vẫn sẽ sốt.
Nhiếp Nhiên ra lệnh cho đám người kia đi ra ngoài kiếm ít nước sạch, gạo, cùng với hai cái chăn và một cái nồi trong điều kiện cho phép.
Đám người kia lập tức chạy ra ngoài kiếm đồ.
Ở nơi hẻo lánh thế này, muốn tìm những thứ đó thật sự là không dễ.
Qua khoảng một hai tiếng, những người này mới tìm được đồ Nhiếp Nhiên cần.
Nhiếp Nhiên phân phó bọn chúng dùng đống ghế gỗ rách nát trong nhà máy làm thành củi đốt, sau đó cho gạo vào nồi nấu cho Hoắc Hoành một nồi cháo trước.
Mùi gạo thơm khiến bụng mọi người đều sôi lên.
Nhiếp Nhiên biết đám người này vì bảo vệ
Hoắc Hoành, chắc chắn cũng chưa được ăn mấy bữa.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Mọi người cố chịu nhé, đợi Nhị thiếu ổn rồi, trở về sẽ thưởng cho mọi người.”
Câu này của cô khiến đám vệ sĩ phấn chấn.
“Cảm ơn cô Diệp!”
Nhiếp Nhiên giải quyết xong đám vệ sĩ liền cầm chắn và cháo nóng đi lên tầng hai.