Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1704
HÀNH ĐỘNG MẠO HIỂM
Đêm càng lúc càng thẫm lại.
Trong màn đêm đen kịt, chiếc máy bay trực thăng kia lập lòe ánh đỏ chậm rãi bay về phía đường chân trời.
Lý Tông Dũng nhìn máy bay trực thăng dần biến mất khỏi tầm mắt mình, cuối cùng mới trở lại đơn vị dặn dò Quý Chính
Hổ mấy câu: “Nhiếp Nhiên tạm thời đi ra ngoài một chuyến, chuyện huấn luyện đợi cô ấy về rồi hãy nói. Còn tân binh kia thì cậu huấn luyện cho tốt, không được xao lãng.”
Quý Chính Hổ đứng ở cửa phòng ăn gật đầu, “Rõ!”
“Tiểu đoàn trưởng, lần này chị Nhiên đi kiểm tra sức khỏe sẽ không có vấn đề gì chứ?” Hà Giai Ngọc từ tòa ký túc xá trở lại nghe thấy Lý Tông Dũng đang dặn dò Quý
Chính Hổ chuyện liên quan đến Nhiếp
Nhiên, vội vàng tiến lên hỏi.
Đám người Nghiêm Hoài Vũ vừa nghe tin từ chỗ Lý Kiêu và Thi Sảnh, lúc này cũng tiến lên chờ câu trả lời của Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng ngẩn ra, sau đó nghĩ đến chắc Nhiếp Nhiên dùng lý do kiểm tra sức khỏe để làm cái cớ qua loa lấy lệ với bọn họ.
Vừa rồi ông giục Nhiếp Nhiên mau lên máy bay trực thăng, không thấy cô nói gì khác, vì đề phòng xuất hiện sơ hở nên ông chỉ trấn an, “Yên tâm, cô ấy sẽ mau trở lại thôi.”
Sau đó ông đi về phía tòa văn phòng.
“Hả? Rất nhanh… là bao lâu…” Hà Giai
Ngọc cau mày nhìn bóng lưng Lý Tông
Dũng, lẩm bẩm một câu.
“Yên tâm, cô ấy sẽ cố trở lại sớm.” Lý Kiêu nói với Hà Giai Ngọc: “Cô ấy còn phải thi vào Quân khu 9, chắc chắn sẽ chuẩn bị thật tốt.”
“Đúng vậy, Quân khu 9 không phải nơi dễ vào, Nhiếp Nhiên nhất định sẽ sớm quay lại để chuẩn bị.” Thi Sảnh cũng an ủi Hà
Giai Ngọc, sau đó dẫn cô ta đi vào phòng ăn.
Những binh lính ở lại thấy đám người bọn họ trở về nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Nhiên đầu liền hỏi: “Nhiếp
Nhiên đâu? Cô ấy chạy đi đâu rồi?”
“Đúng vậy, sao cô ấy không trở lại?”
“Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Quý Chính Hổ đi tới nghiêm túc nói: “Thấy thời gian ăn cơm dài quá đúng không?”
Chỉ một câu nói này thôi đã khiến các binh lính vây quanh Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc chạy
tán loạn. Mọi người đều đều trở vị trí của mình, nhanh chóng ăn cơm.
Quý Chính Hổ giải quyết xong đám binh lính hóng hớt kia, quay về chỗ của mình.
Trần Quân ngồi đối diện thấp giọng hỏi:
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
Anh ta đang hỏi tại sao tự dưng Nhiếp
Nhiên lại bị Lý Tông Dũng gọi đi.
“Cô ấy lại ra ngoài rồi.” Quý Chính Hổ trả lời một câu rất ngắn gọn.
Trần Quân ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Lại ra ngoài?”
Mới về mà sao lại ra ngoài rồi?
Còn không đợi anh ta hỏi tiếp, đã nghe thấy Quý Chính Hổ bổ sung, “Lần này là đi máy bay trực thăng.”
“Máy bay trực thăng?” Trần Quân khẽ cau mày lại, chuyện gì lớn đến nỗi cần dùng cả máy bay trực thăng? “Chẳng lẽ lại hoạt động nằm vùng?”
“Không giống lắm.”
Quý Chính Hổ cảm thấy nếu phải làm nhiệm vụ nằm vùng thì không thể rời đi ngay trước mặt mọi người, còn dùng máy bay trực thăng như thế.
Trần Quân suy nghĩ một lát, cũng gật đầu,
“Hình như không giống thật.”
Lúc mọi người vô cùng tò mò thì máy bay trực thăng đã bay về phía biên giới nước T.
Nhiếp Nhiên nhìn toàn bộ mặt đất qua cửa sổ. Đêm đen như mực, mặt đất bên dưới chỉ có lác đác mấy đốm sáng.
Nhân lúc chưa đến nơi, Nhiếp Nhiên mở cái túi giấy Lý Tông Dũng đưa cho mình ra, dưới ngọn đèn mờ, cô xem địa chỉ trong đó.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng máy bay cũng bắt đầu hạ cánh.
Sau một trận trong tranh nhẹ, máy bay đã hạ cánh an toàn. Phi công ở phía trước gõ lên cửa khoang coi như nhắc nhở. Nhiếp
Nhiên kéo thấp vành mũ, kéo cửa khoang, đi xuống. Mới vừa kéo cửa khoang vào, máy bay đã bay lên, sau đó rời đi. Cả quá trình nó dừng lại không quá ba mươi giây.
Nhiếp Nhiên nhìn cảnh vật xung quanh, đây là sân thượng của một tòa cao ốc. Hơn nữa ở cách đó không xa còn có một cái sân bay. Không ngờ lại cẩn thận đến vậy, dùng sân bay để trà trộn vào. Xem ra lần này Lý
Tông Dũng đã làm một hành động rất mạo hiểm.
Nhiếp Nhiên lập tức rời khỏi sân thượng, xuống tầng, tìm một nhà vệ sinh nữ. Bây giờ đã là hơn chín giờ tối, trong nhà vệ sinh nữ không có một bóng người. Nhiếp
Nhiền tỉ mỉ dán mặt nạ lên, sau đó ra khỏi tòa cao ốc.
Bây giờ cô đang ở trong một thị trấn nhỏ rất náo nhiệt thuộc biên giới nước T, cho dù hiện tại đã là hơn chín giờ tối nhưng xe cộ và người qua lại trên đường vẫn vô cùng huyên náo.
Nhiếp Nhiên hạ thấp vành cái mũ vừa mua cửa hàng xuống, đi vào một lối rẽ. Nhưng cô vừa đi vào thì một bóng đen đột nhiên chạy từ chỗ tối ra.