Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1703
CHO ANH MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
Nhiếp Nhiên chạy thẳng lên tòa ký túc xá, vào đến phòng là lấy ngay bộ quần áo màu đen và áo khoác ra khỏi tủ, sau đó đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Dáng vẻ vội vàng đó khiến Cửu Miêu vừa giặt xong quần áo đang ở ngoài ban công phải nhìn thêm mấy cái. Vốn dĩ cô ta cũng chỉ cảm thấy kỳ quái mới nhìn thêm thôi, nhưng khi thấy Nhiếp Nhiên thay bộ quần áo huấn luyện ra bước ra ngoài, cô ta mở cửa ban công ra, hỏi Nhiếp Nhiên: “Cô đi đâu thế?”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nói gì, một loạt tiếng bước chân đã vang lên trên hành lang bên ngoài, càng lúc càng đến gần.
Sau đó “rầm” một tiếng, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Hà Giai Ngọc đi đầu thấy Nhiếp Nhiên đã thay xong đồ bình thường liền bước lên giữ lấy Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, chị làm sao thế? Đang yên đang lành sao phải thay quần áo?”
Sau đó Lý Kiêu và Thi Sảnh cũng chạy tới.
Thật ra thì Nghiêm Hoài Vũ vốn cũng muốn lao vào tòa ký túc xá, nhưng được
Kiều Duy kịp thời kéo lại.
Dương Thụ và một số nam binh khác đứng dưới chân tòa ký túc xá đợi.
Trong lòng Nhiếp Nhiên toàn là Hoắc
Hoành, nhất thời không tìm được cái cớ gì.
Cô vốn muốn nói bên đảo xảy ra vấn đề, phải qua đó một chuyến, nhưng nghĩ đến việc mình mặc thường phục nên rõ ràng lý do này không dùng được nữa.
Sau khi đầu óc xoay chuyển tốc độ cao, cô lập tức nói: “Không sao, tôi phải đến trung tâm thành phố kiểm tra sức khỏe lại.”
“Kiểm tra sức khỏe lại? Tại sao?” Thi Sảnh khó hiểu hỏi.
Lý Kiêu luôn không nói gì, lúc này trong con ngươi lạnh lùng của cô thoáng dao động, “Không phải vừa rồi cậu còn nói với sĩ quan huấn luyện Quý là sức khỏe của cậu đã không có vấn đề gì rồi à?”
Hà Giai Ngọc gật đầu như con gà mổ thóc,
“Đúng thế, không phải nói không có vấn đề gì rồi sao? Tại sao còn phải kiểm tra sức khỏe?”
Nhiếp Nhiên cười, “Tiểu đoàn trưởng yêu cầu, tôi cũng không làm khác được. Dù sao kiểm tra toàn diện cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Nhiếp Nhiên không dám nói quá kĩ càng, sợ nói càng nhiều thì càng lộ nhiều sơ hở nên chỉ nói qua qua.
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên mỉm cười, vẻ mặt thoải mái, trong lòng càng bất an hơn, cô ta giữ lấy tay Nhiếp Nhiên, “Vậy lần này chị phải đi mấy ngày?”
“Nhanh thôi.” Nhiếp Nhiên cười, vỗ lên vai cô ta coi như trấn an.
Những câu nói này của cô không xoa dịu được Hà Giai Ngọc.
Trước đó Nhiếp Nhiên vì đi tìm Hoắc
Hoành mà cũng kiếm cớ nói đi lấy lời khai, kết quả lại nói xảy ra tai nạn xe, hơn nửa năm không về. Lần này cô ta thà tin là
Nhiếp Nhiên đi làm nhiệm vụ nằm vùng còn hơn là đi kiểm tra sức khỏe. Vì đi khám sức khỏe khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Nhiếp Nhiên lại nói với bọn họ mấy câu đơn giản rồi mặc áo khoác lên, đi ra ngoài.
Đám người Hà Giai Ngọc cũng đi theo sau cô.
Trước khi xuống tầng, Nhiếp Nhiên đột nhiên nhớ ra gì đó, cô quay lại trịnh trọng nói với Lý Kiêu: “À đúng rồi, Lý Kiêu! Tân binh kia mới đến được mấy ngày, cậu là tiểu đội trưởng và quản lý phòng nên nhất định phải chăm sóc cô ấy đấy.”
Giọng Nhiếp Nhiên quá nghiêm túc khiến
Lý Kiêu khẽ híp mắt lại. Lý Kiều chưa bao giờ thấy Nhiếp Nhiên để ý đến một tân binh như thế này.
Lý Kiêu nhìn vào mắt Nhiếp Nhiên, dừng lại mấy giây mới gật đầu, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm.”
Câu trả lời của Lý Kiêu khiến Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên. Nhiếp Nhiên tin là cô ấy nhất định sẽ hiểu.
“Chị Nhiên nhớ về sớm nhé, em ở đơn vị chờ chị.” Hà Giai Ngọc nắm tay Nhiếp
Nhiên không buông, dặn dò cô.
Nhiếp Nhiên không dám cam đoan là ngày mai hay ngày kia về, chỉ có thể ừ một tiếng coi như là đồng ý.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cô nhanh chóng đi xuống tầng, thấy đám người Nghiêm Hoài Vũ đang đợi mình ở dưới.
“Tôi sắp không kịp rồi, tất cả đợi tôi về rồi hãy nói.” Nhiếp Nhiên vội vàng bỏ lại câu này rồi bước nhanh về phía Lý Tông Dũng đang đợi cô.
Nghiêm Hoài Vũ theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng bị Kiều Duy và Mã Tường giữ lại.
“Tiểu đoàn trưởng đang ở đó, đừng làm loạn.” Kiều Duy nhẹ giọng nhắc nhở.
Vậy là Nhiếp Nhiên và Lý Tông Dũng nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối trước mặt mọi người.
Càng đi về phía sau núi, tiếng động cơ máy bay trực thăng càng rõ ràng. Cho đến khi nhìn thấy cái máy bay trực thăng, Nhiếp
Nhiên mới hỏi: “Bây giờ tôi phải đi đâu?”
“Biên giới nước T, nó đang ở đó.”
“Được!”
Hai người đi đến bên cạnh máy bay trực thăng, trước khi cô lên máy bay, Lý Tông
Dũng dặn dò cô: “Cô qua đó nhất định phải cẩn thận.” Sau đó ông lấy một cái túi giấy ra khỏi túi áo, “Đây là địa chỉ và mặt nạ của cô, thân phận của cô vẫn là cô Diệp.
Người của tôi sẽ đợi cô ở đó.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Được!”
“Mau đi đi, nếu thằng nhóc kia biết cô qua, nhất định sẽ rất mừng.” Lý Tông Dũng giục xong, định lui về phía sau.
Nhiếp Nhiên nghe thấy câu này, chân cô hơi khựng lại.
Cô khẽ cau mày, “Ngài giấu anh ấy đưa tôi qua à?”
Lý Tông Dũng cười ha ha, “Thật ra tôi vốn không muốn đưa cô qua, nhưng mỗi đêm cô cứ không ngủ mà chạy vòng vòng như thế, tôi cũng không nhẫn tâm, cho nên chỉ có thể đưa cô đi một chuyến thôi.”
Ông nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng Nhiếp
Nhiên biết trong hoàn cảnh này mà đưa mình qua đó khó khăn thế nào.
“Cảm ơn!”
Trong hai chữ ngắn ngủi kia chan chứa thành ý của cô.
Lý Tông Dũng cười xua tay, “Đi đi, đi cho nó một sự ngạc nhiên!”
“Vâng!”
Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó lên máy bay.
Cánh quạt càng lúc xoay càng nhanh, tốc độ gió cũng mạnh hơn, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng tối.